Buổi trưa ấm áp, trên chiếc giường nhỏ ngọt ngào có một gia đình đang ngủ say. Phương Hoa mơ màng cảm giác bị ôm chặt từ phía sau, phía trước ngực lại giống như có vật gì bám lấy nặng trĩu. Mi mắt nhẹ nâng lên, mắt hạ xuống nhìn cục tròn tròn bu bám trong lòng.
Con bé làm gì ở đây? Phương Hoa ngạc nhiên, tay nhẹ nhàng gỡ ra cái ôm của Hiểu Minh, đặt con bé nằm ngửa ngay ngắn lại. Lật đật ngồi dậy, Trịnh Thành Dương phía sau cũng nhấc lên mi mắt, thức dậy sau giấc ngủ dài.
Nhìn lên đồng hồ treo tường đã điểm 1h trưa, Phương Hoa kinh ngạc, cô ngủ lâu như thế sao?
Trịnh Thành Dương cất bước xuống giường, vặn vặn chiếc cổ cứng một cách sảng khoái. Không thể phủ nhận rằng, khi có Phương Hoa bên cạnh anh ngủ lâu hơn hẳn.
Trịnh Thành Dương xoay người, bắt gặp ánh mắt Phương Hoa cũng đang nhìn anh. Hai người mắt chạm nhau, gương mặt sảng khoái của Trịnh Thành Dương sượng lại, thu lại vẻ mặt vui vẻ bày ra bộ dạng lạnh băng quay người cất bước rời đi.
Khi âm thanh đóng cửa phát ra, Phương Hoa cười khẽ, đúng là... Ôn nhu của anh chỉ có khi cô ngủ say.
Bàn tay mở ra hộp tủ nhanh chóng lấy thuốc uống, sau đó Phương Hoa liền ngâm mình trong bồn tắm thư giản cơ thể và đầu óc. Những vết tích đầy rẫy trên người Phương Hoa, cô không thể mặc những bộ đồ ngủ như thường lệ bởi nó sẽ lộ ra những dấu hôn xanh đỏ. Ai đó nhìn thấy cô chỉ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945199/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.