"Con không về đâu" Lâm Khả My khẽ giọng, Trần phu nhân vẫn không từ bỏ, ngồi bên cạnh cô tâm tình.
"Bây giờ nghe mẹ nói này" Bàn tay nắm tay con dâu nhỏ, bằng một cách cưng chiều vỗ về "Con về nhà ở với ba mẹ, nếu như có chuyện gì không vừa lòng, nếu như thằng Nghĩa nó làm gì con không vui nữa, thì con có thể trở về chỗ này, khi đó mẹ sẽ không ép con ở Trần gia nữa, được không?"
Trần phu nhân đưa ra điều kiện, hợp lý đến mức Lâm Khả My không thể từ chối, cô im lặng chìm trong suy nghĩ. Mẹ vẫn ngồi cạnh cầm lấy tay cô chờ đợi câu trả lời, một lúc lâu Khả My nhẹ giọng "Hai hôm nữa... Mẹ đến rước con."
"Hai hôm nữa?" Trần phu nhân muốn đưa ngay cô về cơ, dụ dỗ được Khả My trở về là chuyện tốt bà không cầu hơn "Được được, hai hôm nữa ba mẹ đến rước con."
Bàn tay năm mươi tuổi chạm lên gò má Lâm Khả My, cô cứ mãi cúi đầu, nâng gương mặt Khả My ngẩn lên, đôi mắt sưng húp đỏ hoe của cô hiện ra. Trần phu nhân nắn nắn hai gò má, ngón tay cái xoa xoa bọng mắt sưng húp của Khả My trách móc "Cái thằng, về chết với mẹ, sao lại khóc đến nông nổi này."
Gương mặt hốt hoảng tức giận của bà, khoé môi Lâm Khả My nâng lên nụ cười đã lâu không có trên gương mặt cô.
"Uầy, đúng rồi, phải tươi như thế này mới đúng" Trần phu nhân cưng chiều Khả My, Trần lão gia đứng bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945201/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.