Trịnh Thành Dương nhận hàng, mang vào tring phòng cho Phương Hoa.
Thả xuống bé con, cục bông gòn nhỏ rời mẹ lập tức mếu máo, mắt to tròn liền mở ra buồn ngủ thều thào "Mẹ đi đâu vậy?"
"Mẹ ăn một chút..." Dáng vẻ con thơ mếu máo xót xa, Hiểu Minh dù đã buồn ngủ đến mắt không mở nổi vẫn lật đật ngồi dậy "Mama..."
Con bé sợ mama sẽ đi mất, Trịnh Thành Dương liền nhanh vội ôm lấy con gái nhỏ, kéo bé con vào lòng nằm xuống giường vỗ về "Mẹ chỉ là đi ăn thôi, yên tâm nào."
Hiểu Minh đưa đôi mắt to tròn nhìn Phương Hoa, cô nâng lên nụ cười vững chắc "Mẹ ăn ở ngay đây mà."
Nghe vậy, cục bông gòn nhỏ mới ngoan ngoãn nằm trong lòng Trịnh Thành Dương, thiêu thiêu nhắm mắt, Phương Hoa nhanh vội đi đến bàn nhỏ dùng bữa tối, bụng cô đã đói meo rồi nha.
Bóng dáng nhỏ ngồi ở bàn ăn, bàn tay vỗ vỗ con gái nhưng toàn sự chú ý của anh đều nằm ở chỗ Phương Hoa. Bóng lưng bé động đậy dùng bữa, từ phía sau anh chỉ có thể nhìn thấy một phần chiếc má bánh bao động đậy lên xuống, trông rất dáng yêu.
Mắt đẹp nghiêm lại đường cong, cô luôn dùng thức ăn bên ngoài như thế sao? Ngẫm lại, Phương Hoa được nuông chiều từ nhỏ, đến tận bây giờ chắc chắn chẳng vào bếp bao giờ, y hệt như bà chị nhà anh, chẳng trách cô phải luôn đặt đồ ăn bên ngoài.
Hạ mắt nhìn con gái đã thiếp đi, anh ngồi dậy bước xuống, đi đến chỗ Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2944950/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.