Vũ Minh Tân đến đón Phương Hoa tan làm, vẫn chỉ nhìn thấy bóng dáng của hai cô gái, thiếu đi một bóng người nho nhỏ. Có vẻ như anh đang chờ mong bóng hình người ấy, không nhìn thấy người mong đợi, tâm thất trùng xuống thất vọng.
Phương Hoa và Tiểu Linh khoá cửa hàng thật kĩ càng, sau đó tạm biệt nhau ai về nhà nấy. Ngồi vào xe đợi sẵn, Vũ Minh Tân liền thoát ly khỏi suy tư "Hôm nay chỉ có hai người à?"
"Ồ..." Phương Hoa đang thắc vào dây an toàn, nghe anh hỏi, câu hỏi đầu tiên lại mang âm hưởng về sự vắng mặt của chị chủ. Đôi mắt tròn chăm chăm nhìn vào anh, dường như muốn nhìn toạc Vũ Minh Tân, cô trêu "Anh muốn hỏi chị Giai Mẫn phải không? Chị ấy hôm nay không có đến cửa hàng."
Anh Vũ này, dường như vẫn rất quan tâm đến chị chủ nha. Phương Hoa cài xong dây an toàn, chợt nhớ đến một chuyện, buổi tối Tiểu Linh có gọi điện hỏi thăm chị chủ có ổn không, lúc đó chị ấy bảo...
Phương Hoa bậm bậm môi, xe đã bắt đầu chạy, cô len lén nâng ánh mắt liếc sang chỗ Vũ Minh Tân, muốn quan sát thái độ của anh. Môi nhỏ mấp mấy, khẽ cất lên câu nói.
"Hôm nay chị Mẫn đi xem mắt, nghe nói là buổi xem mắt thuận lợi lắm."
Cô lén nâng mắt về phía ghế lái, muốn thâu tóm biểu hiện của Vũ Minh Tân. Mi tâm anh chau lại rất nhanh giản ra, khoé môi cong vui vẻ lập tức thu gọn lại bạc môi băng lãnh, con ngươi đăm đăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2944955/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.