Trong lúc bọn họ bận xem xét những thứ kia, anh hướng ánh mắt yêu thương về phía Phương Hoa, giống như trấn an cô, bạc môi nâng lên nụ cười dịu dàng, Phương Hoa nhận thấy chỉ thị của anh, cô chỉ biết lắc đầu giàng giụa nước mắt. Đôi mày chau chặt ứa ra giọt nước mắt nóng hổi, cô nâng mặt sang Lâm Khả My, muốn anh chú ý đến chị trước, anh phải cứu chị trước, chị ngất đi đến giờ vẫn không có động tĩnh, máu vẫn chảy như thế, mặt mài đã tái xanh đi. Trịnh Thành Dương đơn nhiên hiểu được ý cô, anh nâng bạc môi cương nghị, nụ cười kiên định ung dung vẫn hảo soái như ngày nào.
Lúc này... Anh còn có thể cười như thế, trái tim Phương Hoa được nụ cười kia an ủi, ngừng đi khóc lóc, khóe môi cô cũng nâng lên thành một đường cong nhẹ đáp ứng lại.
"Được rồi, mày có thể đưa Lâm Khả My đi" Phương Lão nhếch môi đầy nguy hiểm, ông vung cao hai tay rồi hạ xuống "Mày nghĩ tao sẽ nói như vậy à?"
Những tên lính đánh thuê của lão giơ ra nồng súng hướng về Trịnh Thành Dương, lướt mắt nhìn qua bọn lính, đã xác nhận được kẻ cầm đầu phía bên trái.
Phương Hoa vội vàng hét lên "Không được..."
Cả ngày hôm nay, cô la hét khóc lóc đến cổ họng đều đau hết cả rồi, lúc này giọng có phần bị khàn đi, hoảng sợ nhìn sang Phương Lão, thành khẩn cầu xin ông tha mạng cho anh "Cha ơi, con xin cha mà... Đừng làm vậy..."
Phương Lão nhìn cô, trên gương mặt biểu thị thương tiếc ngán ngẫm "Ôi con gái ta..."
"Cha đừng như vậy... Chẳng phải cha muốn Trịnh thị sao? Anh ấy đều giao cho cha rồi..." Cô cầu xin, đôi mắt đau lên vì nước mắt nóng rát, đối mặt với người cha sinh thành giống như con quái vật khủng khiếp, bàn tay phía sau lưng ghế liên tục chà sát, cô đã chà sát dây thừng hai giờ qua, cổ tay đều bị cọ cho gớm máu, dây thừng đã được nới lỏng đi một ít nhưng vẫn không đủ để thoát ra.
"Con đừng như vậy, cha sẽ đau lòng lắm, con yên tâm, sau khi giải quyết nó xong cha sẽ không bao giờ đối với con như thế này nữa" Lão tươi cười, nụ cười của quỷ dữ khiến cô kinh tởm "Phương Hoa của cha rất ngoan mà, đúng là cha muốn Trịnh thị nhưng cha cũng muốn cái mạng của nó."
"Không... Con cầu xin cha..." Giàn giụa trong nước mắt, Phương Hoa nấc không ra tiếng, bất lực nhìn lão, lời nói của ông giống như một người điên vui cười vậy, đôi bàn tay cọ sát với dây thừng, cổ tay máu đỏ chảy xuống, thật hay xung quanh cô toàn là máu, cũng chẳng ai nhận ra đâu là máu của chị đâu là máu của cô.
Cảnh sát đã bao vây, Phương Lão và Đình Nghiêm không có đường thoát, đành phải làm liều rút ra khẩu súng bạc hướng về phía Trịnh Thành Dương, cảnh bốn phía liền hướng nồng về ông và Đình Nghiêm.
Một cuộc so đo nổ ra, cánh sát bao vây ngày càng áp chặt, đưa ra khẩu lệnh đàm áp "Phương Lão, hiện tại ông đã bị bao vây, bây giờ ông quay đầu vẫn còn kịp, đầu hàng đi."
Đơn nhiên sẽ chẳng có chuyện lão quay đầu, nụ cười khinh thường ha hả phát ra vang vội "Đầu hàng? Không bao giờ, bất quả chết cùng nhau thôi."
Một điều hiển nhiên, nếu ông nổ súng bắn Trịnh Thành Dương, những khẩu súng kia cũng sẽ xã đạn vào ông, cả hai đều chết như thế cũng thật tốt, cho dù có chết cả lũ ông cũng sẽ không đầu hàng.
Trần Nghĩa nhìn chằm chằm kẻ đang khống chế Phương Hoa, đôi mắt đỏ rực như máu, bên cạnh chính là vợ nhỏ anh yêu thương, bọn họ hành hạ vợ của anh, lý trí không giữ được Trần Nghĩa, giây phút anh gần như bóp cò, nhìn thấy tia laze màu đỏ hướng lên đầu kẻ đang khống chế Phương Hoa, đó chính là người bên ngoài đang ngắm súng.
Chưa đầy ba giây tia laze chạy lên đầu hắn, hắn ngã xuống, ngay lập tức đám lính thuê cùng cảnh sát xã súng vào nhau, Trịnh Thành Dương giữ lấy thân thể tên cầm trùm làm bia đỡ, vài ba viên đạn bay vào người hắn ta, Đình Nghiêm nhanh chóng bị cảnh sát khống chế khụy xuống. Trịnh Thành Dương lao thẳng đến phía Phương Lão, ông hướng mấy tên cảnh sát nên không nhìn thấy anh lao tới, vật ông ngã xuống sàn nhà, giơ lên cú đấm liên tục đấm vào mặt ông.
Trần Nghĩa chạy nhanh đi đến cởi trói cho Phương Hoa và Lâm Khả My, nhanh vội bế lên Lâm Khả My rời đi, Phương Hoa được cởi trói, chân cô không có lực ngồi bệch trên đất, hai tay đau đớn chóng chọi lên mặt đất nhìn khung cảnh phía trước. Cảnh tượng người cô thương yêu đánh đập nhau, còn có điều gì có thể tệ hơn nữa.
Phương Hoa mở mắt to, đôi mắt to tròn không chớp nhìn chằm chằm anh, đôi mắt anh đỏ rực như máu, từng sợi dây thần kinh hằn rõ trên thái dương, ngón tay trỏ đặt vào vị trí bóp cò. Chỉ là anh do dự, cô ngồi kia, ngay phía trước mặt anh, đôi mắt cô trở nên vô thần, nước mắt như hạt châu sa lần lượt cứ thế mà rơi xuống. Gương mặt cô không một biểu cảm, chỉ có đôi mắt mở to liên tục ngấn ra nước mắt, chẳng hề chau mày hay nhăn mặt, không một nức nở hay khóc lóc nào.
Chỉ có vô thần nhìn, mặc nước mắt nóng rực như mưa cứ rơi, cô như bức tượng đá chứng kiến cảnh tượng đau thương, người thương cùng đấng sinh thành.
Cảnh tượng cô thất thần chỉ còn chiếc xác, y hệt ngày dỗ anh trai của cô,Phương Hoa khóc nấc, khóc đến cạn nước mắt, sau đó chỉ ngồi ngây ngốc. Ngày hôm nay, nó y hệt ngày đó, cô khóc đến chết đi sau đó như một người điên ngơ ngác.
Trịnh Thành Dương do dự, đầu mi tâm anh chau chặt lại, cắn chặt răng đến phát ra âm thanh ken két, giương ra khẩu súng bạc, đôi mắt trừng to trong tơ máu, hàng loạt đau đớn từ quá khứ đổ về thôi thúc ngón tay bóp cò.
Pằng pằng pằng.
Ba phát súng liên tục nổ vang trời, mi tâm Phương Hoa lúc này mới nhấc lên, vì anh không bắn trúng lão. Ba phát đạn in trên mặt đất ngay bên cạnh đầu lão, lão sợ hãi đến rụt đầu như một con rùa rụt cổ, đến cả thở cũng không dám, anh ném đi khẩu súng. Trịnh Thành Dương đứng dậy, bước chân vững vàng nâng lên đi về phía cô.
Phương Hoa vẫn ngây người, đôi mắt tròn nhìn về ông phía sau lưng anh lật đật đứng dậy, lão cầm khẩu súng vừa rồi, hướng vào Trịnh Thành Dương đang đi về phía cô. Đôi mắt tròn lúc này mới chớp khẽ, đôi lông mày chau chặt vào nhau trở nên nhăn nhó đau khổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]