Đúng tám giờ, Trịnh Thành Dương nhận được địa điểm căn nhà hoang, anh nhanh chóng đi đến nơi đó, xe của Trần Nghĩa và bác sĩ An bám theo sau cách một khoảng rất xa, đơn nhiên họ không thể lộ liễu, Phương Lão yêu cầu chỉ một mình Trịnh Thành Dương đến đó, nếu để họ phát hiện có người khác theo sau chắc chắn sẽ không ổn.
Đến điểm hẹn, một căn nhà hoang vắng dưới bóng trăng đêm, cái lạnh u ám của vùng hẻo lánh, Trịnh Thành Dương vừa bước xuống xe đã có hàng dọc người của Phương Lão cầm súng chĩa về hướng Trịnh Thành Dương, anh cầm lấy cặp sách, đứng tránh qua một để bọn họ kiểm tra xe. Xác nhận anh đi một mình, bọn họ giương súng chĩa vào người Trịnh Thành Dương, áp giải anh đi vào bên trong.
Cánh cửa mở ra, Phương Lão đứng xem đồng hồ đeo tay, anh đến khá sớm đi, lão ưng ý môi cười "Từ thành phố S đến đây trong hai mươi lăm phút, mày cũng thật có bản lĩnh."
Từ đầu khi bước vào Trịnh Thành Dương không hề nhìn đến ông, mắt ánh phóng thẳng đến phía Phương Hoa và Lâm Khả My, đôi mắt trừng to nhìn chiếc đầm đẫm máu, vũng máu đỏ dưới ghế, Lâm Khả My hoàn toàn không một động đậy, Phương Hoa nhìn anh bằng gương mặt trắng bệch, đôi mắt ngấn ra lớp sương hoa trong suốt, mắt cô sưng húp. Trịnh Thành Dương không khỏi sót xa, hướng nhìn về ông lạnh giọng "Ông đã làm gì Khả My?"
"Chỉ là đánh nó một chút, lấy chiếc răng gửi cho mày" Lão cười, ngán ngẩm lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2944881/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.