Cô gục trong lòng anh, mất đi sinh khí trượt xuống, Trịnh Thành Dương không kịp định hình chuyện gì cả. Chỉ cảm giác được mềm mại trong lòng gục ngã đi, anh ôm lấy cô, cô vẫn cứ như một người máy mất điện tụt xuống, thái dương bên trái bên mang tai trái chảy ra máu đỏ. Màu máu đỏ ướm lên tay Trịnh Thành Dương, anh vội vàng chạm vào gò má đáng yêu nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên gò má cô.
"P... Phương Hoa?" Anh khẽ gọi, cô không hề phản ứng, hoàn toàn tắt lịm như ngọn hải đăng vụt tắt trong chỉ một giây.
Phương Lão ngẩn người, nhìn con gái nằm trong vòng tay Trịnh Thành Dương một cách vô hồn, khẩu súng bạc trên tay rơi xuống, ông ngã khụy, cảnh sát liền khống chế ông, ông chỉ vươn đôi mắt nhìn Phương Hoa ở kia.
Trịnh Thành Dương bị doạ sợ, vội vàng bế cô lên chạy ra ngoài, ngồi vào xe đã đợi sẵn, bác sĩ An nhìn thấy Phương Hoa, máu chảy từ đầu cô, Trịnh Thành Dương phát run bàn tay giữ lấy đầu cô ngăn chặn máu chảy, thét lớn một tiếng "Đi mau!!!"
Bác sĩ An nhanh chóng phóng xe như ma đuổi, muốn thông báo tình trạng của Lâm Khả My, vừa rồi anh đã sơ cứu qua, nhưng có lẽ là không thể. Trịnh Thành Dương của lúc này, chắc chắn sẽ không muốn nghe bất kì điều gì, xe lau như tên lửa trong đêm phóng vào thành phố S.
Trịnh Thành Dương ôm bé con mềm nhũng trong lòng, run rẩy đến cánh môi cũng phát rung, hôn lên vần trán nhỏ khẽ thì thầm.
"Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2944880/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.