Quán bar được bao bọc bởi hai bức tường cao màu đen, đây là tiêu chí của một quán bar ở vị trí trung tâm thành phố. Xe của cậu và Tần Việt còn chưa chạy đến cửa đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người xung quanh, trong đó có người lộ liễu nhìn hai người huýt sáo: “Anh em, xe của cậu thật là đẹp.” Hứa Nhất từ trong xe bước xuống, trả lời: “Anh em, người cũng đẹp trai nha.”
Quán bar đang ở thời điểm đông người, Hứa Nhất nắm tay Tần Việt xếp hàng ở cửa ra vào.
“Xin hỏi, hai vị tiên sinh có đặt trước không?” Cuối cùng cũng đến phiên cậu và Tần Việt, người phục vụ ở cửa nhìn chằm chằm Hứa Nhất, con ngươi như dính vào mặt Hứa Nhất: “Vậy tiên sinh có bạn ở bên trong đặt phòng không?”
Hứa Nhất lắc lắc đầu nói: “Không có.”
“Vậy thu ngài và bạn ngài tiền hai tấm vé vào cửa.” Hứa Nhất lấy điện thoại di động ra cho hắn quét mã, người phục vụ đưa cho hai người vé vào cổng, sau đó dán vào mu bàn tay Tần Việt một cái dấu huỳnh quang, rồi tới gần Hứa Nhất, thập phần thân mật cầm lấy tay cậu, cũng dán một dấu, dùng một loại tư thế mà Tần Việt cảm thấy quá mức thân mật.
“Hứa Nhất.” Tần Việt gọi cậu.
“Làm sao vậy.” Hứa Nhất quay đầu lại.
Tần Việt ngoài miệng không nói gì, tay cũng rất thành thục kéo Hứa Nhất vào phạm vi mình có thể quan tâm: “Trong quán bar có nhiều người, sau này đừng tách ra.”
Hứa Nhất vừa đi vừa cười: “Cái gì a, nào có khuếch đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-giac-mong-ban-dau-tu-mong-so-giac/732720/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.