Cả đêm tình ái hoang đường quá phận làm cho Hứa Nhất hỏng mất, men rượu tuy làm tê dại thần kinh của cậu, nhưng cậu vẫn nhớ Tần Việt kêu cậu cả đêm là Giang Yến.
Cậu không phải Giang Yến, cậu là Hứa Nhất.
Buổi sáng hôm đó trời mưa, rất u ám, nước mưa đánh vào cửa sổ sát đất ầm ầm vang vọng. Tần Việt tỉnh lại, nửa giường trống không, điện thoại di động của Hứa Nhất đặt ở đầu giường. Tần Việt kêu hai tiếng Hứa Nhất, không ai lên tiếng.
Tần Việt hốt hoảng, rất nhanh mang giày, anh tìm ở ban công, buồng tắm một vòng, Hứa Nhất cũng không ở trong phòng.
Bên ngoài mưa vẫn trút xuống, ban ngày giống như là chạng vạng, Tần Việt ở ban công đứng một hồi, điếu thuốc giữa ngón tay rơi xuống một đoạn tàn thuốc thật dài, đốm lửa nóng tới ngón tay Tần Việt mới dụi tắt thuốc trong cái gạt tàn bằng thủy tinh, kéo cửa kính ban công, ra khỏi phòng.
Hành lang tản ra hơi ẩm như có như không, người đi trên thảm trải sàn không phát ra tiếng động, nhờ ánh đèn cuối trong góc tường, Tần Việt nhìn thấy một người ôm chân dúi đầu vào trong đầu gối.
Tần Việt thăm dò gọi: “Hứa Nhất.”
Người kia không có trả lời, Tần Việt đi đến hai bước, lại gọi: “Hứa Nhất?”
Bóng người nơi góc tường rốt cục chậm rãi giật giật. Lúc này Tần Việt mới bước nhanh tới cuối hành lang, sau đó ngồi xổm ở bên cạnh Hứa Nhất, anh thử đưa tay đụng vào cánh tay Hứa Nhất.
Hứa Nhất co rúm một chút, tay Tần Việt dừng lại năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-giac-mong-ban-dau-tu-mong-so-giac/732721/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.