Buổi chiều thời tiết rất tốt, vạn dặm không mây, Hứa Nhất mở nhạc, xe chạy nhanh trên đường. Hai bên đường cây cối và ruộng lúa mạch xanh mượt lùi về phía sau, không khí ở bên ngoài thổi vào trong xe. Lúc này Hứa Nhất mới cảm thấy mình thoát được sự khống chế của thuốc, một lần nữa sống lại.
Bọn họ dừng chân ở trạm phục vụ, Hứa Nhất đi vào cửa hàng tiện lợi bỏ ra mười lăm đồng mua hai lon Cocacola.
Tần Việt ở bên ngoài đỗ xăng, bình tĩnh dựa vào cửa xe nhìn đồng hồ tính tiền nhảy số. Anh rất đẹp trai, lưng cao chân dài, chỉ mặc một áo T shirt đơn giản nhưng vẫn nổi bật như một minh tinh.
“Ha, tiếp.” Hứa Nhất ra cửa hàng tiện lợi đem cocacola một đường pa-ra-bôn ném cho Tần Việt, sau đó đi đến sóng vai đứng bên cạnh Tần Việt.
“Cạn.” Hai người cùng mở lon nước ngọt, nhìn biểu quảng cáo cách đó không xa trên đường, lại cùng lúc uống một hớp, sau đó nhìn nhau nở nụ cười.
Mặt trời dần dần lui về phía tây, lon nước ngọt màu đỏ trong tay như tỏa sáng, gió thổi làm cả người mát mẻ. Hứa Nhất khoan khoái thở dài một tiếng: “Cứ như vậy uống nước cũng rất tốt.”
“Đúng vậy.” Tần Việt phụ họa.
Hai cái lon màu đỏ bị ném vào thùng rác, hai người đi cùng nhau. Bánh xe chậm rãi lăn bánh về phía trước, sau đó chạy nhanh hơn, bọn họ chạy trên đường cao tốc số 20. Hứa Nhất đạp cần ga đến tận cùng, mã lực tăng đến tối đa, đi đến trạm tiếp theo.
Bởi vì tính sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-giac-mong-ban-dau-tu-mong-so-giac/732719/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.