11 giờ 01 phút.
Tôi vẫn chưa ngủ. Mà thật ra, từ lúc có bé Dương Anh, tôi chưa từng ngủ sớm. Một phần vì muốn nhắn tin với em đến tận khuya, phần khác vì... nhớ em đến không ngủ nổi. Còn cả đống lý do vụn vặt nữa: chọn quà dịp này dịp kia, nghĩ cách làm em vui. Có lẽ, hầu hết thời gian của tôi đều xoay quanh em.
Hơn một tháng kể từ ngày quen nhau, tôi nhận ra mình không còn là chính mình. Xa em dù chỉ một chút, tôi đã thấy bứt rứt. Thiếu hơi em vài giây, đã thấy nhớ đến quay quắt.
Messenger cũng thay đổi, từ lúc nào biệt danh của tôi trong máy em đã thành "Bạn lớn." Nghe vừa buồn cười, vừa thân thương lạ thường. Còn tôi, chẳng chịu thua, ngay lập tức đổi tên em thành "Bé cưng nhỏ của Banh." Đặc quyền này, chỉ Dương Anh mới có.
Trước đó, tôi ghét sến súa. Dị ứng ngọt ngào. Chỉ cần nhìn thấy những cặp đôi yêu nhau nhí nhố, tay trong tay, tôi nhăn mặt, thầm phán: "Lố lăng, không bình thường chút nào." Nhưng rồi, yêu Dương Anh, tôi hiểu rằng mọi quy tắc của bản thân đều có thể phá vỡ. Với em, tôi không chỉ sến, mà còn nhõng nhẽo hơn cả những cặp đôi mà tôi từng cười nhạo.
Thế nhưng, Dương Anh thì ngược lại. Bên tôi, em luôn giữ vẻ chừng mực, dịu dàng. Không lộ liễu, không làm nũng như những cô gái khác. Nhiều lần tôi tự hỏi: "Sao em không ỷ lại, mè nheo người yêu em một chút?" Nhưng ngẫm lại, có lẽ chính sự tinh tế ấy khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-dai-ngan-ha-om-lay-vi-sao/3745377/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.