🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
11 giờ 01 phút.

Tôi vẫn chưa ngủ. Mà thật ra, từ lúc có bé Dương Anh, tôi chưa từng ngủ sớm. Một phần vì muốn nhắn tin với em đến tận khuya, phần khác vì... nhớ em đến không ngủ nổi. Còn cả đống lý do vụn vặt nữa: chọn quà dịp này dịp kia, nghĩ cách làm em vui. Có lẽ, hầu hết thời gian của tôi đều xoay quanh em.

Hơn một tháng kể từ ngày quen nhau, tôi nhận ra mình không còn là chính mình. Xa em dù chỉ một chút, tôi đã thấy bứt rứt. Thiếu hơi em vài giây, đã thấy nhớ đến quay quắt.

Messenger cũng thay đổi, từ lúc nào biệt danh của tôi trong máy em đã thành "Bạn lớn." Nghe vừa buồn cười, vừa thân thương lạ thường. Còn tôi, chẳng chịu thua, ngay lập tức đổi tên em thành "Bé cưng nhỏ của Banh." Đặc quyền này, chỉ Dương Anh mới có.

Trước đó, tôi ghét sến súa. Dị ứng ngọt ngào. Chỉ cần nhìn thấy những cặp đôi yêu nhau nhí nhố, tay trong tay, tôi nhăn mặt, thầm phán: "Lố lăng, không bình thường chút nào." Nhưng rồi, yêu Dương Anh, tôi hiểu rằng mọi quy tắc của bản thân đều có thể phá vỡ. Với em, tôi không chỉ sến, mà còn nhõng nhẽo hơn cả những cặp đôi mà tôi từng cười nhạo.

Thế nhưng, Dương Anh thì ngược lại. Bên tôi, em luôn giữ vẻ chừng mực, dịu dàng. Không lộ liễu, không làm nũng như những cô gái khác. Nhiều lần tôi tự hỏi: "Sao em không ỷ lại, mè nheo người yêu em một chút?" Nhưng ngẫm lại, có lẽ chính sự tinh tế ấy khiến tôi yêu em đến thế.

[Bảo Anh ơi qua đón, qua đón <333333]

Tin nhắn của em bật lên.

Tôi xoay xoay chìa khóa xe, ngồi vắt chân trên ghế sofa. Thật ra, tôi cố tình đợi một chút, để em phải nhắn trước. Nhưng chỉ một phút sau, tôi đã thấy lòng mình nóng như lửa đốt.

[Bạn nhỏ đợi anh xíu, anh qua.]

Chiếc SH lướt nhẹ trên đường phố, động cơ êm ái như hòa vào cái không khí yên tĩnh của đêm cuối năm. Chỉ vài phút, tôi đã dừng trước cổng nhà em. Hôm nay, Dương Anh phá lệ, lần đầu tiên chọn đón năm mới cùng tôi thay vì gia đình. Còn tôi, cũng chẳng ngần ngại gác lại cái Tết truyền thống đón năm mới cùng em.

Trong đầu tôi lướt qua hình ảnh quen thuộc của em. Tôi biết em không quá chăm chút vẻ bề ngoài, cũng chẳng bao giờ diện đồ cầu kỳ. Nhưng có hề gì, Dương Anh đẹp tự nhiên, một nét đẹp mà tôi luôn tin rằng không cần trang sức hay váy áo tô điểm.

Thế mà hôm nay, hình như em phá lệ lần nữa.

Từ xa, tôi đã nhìn thấy dáng em đứng trước cổng, tay cầm điện thoại, ánh mắt thi thoảng ngước lên như đang tìm kiếm. Đột nhiên, tôi ngừng thở.

Chiếc váy trắng ôm sát cơ thể em, tinh khôi và dịu dàng, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn mà bao lần tôi đã lén nhìn, rồi tự nhủ: "Làm sao có người hoàn hảo thế này?" Tóc em búi gọn bằng một chiếc kẹp càng cua đơn giản, nhưng vài lọn tóc buông lơi trên gương mặt lại mang nét quyến rũ lạ kỳ. Mái Pháp nhẹ nhàng ôm lấy đôi mắt trong veo, đôi môi không son phấn mà vẫn hồng hào, mềm mại.

Tôi ngồi trên xe, bất giác cắn môi để kìm lại nụ cười ngu ngốc. Cảnh tượng trước mắt đẹp đến mức khiến tôi quên mất cả thời gian.

Em ngước lên, ánh mắt chạm vào tôi, đôi môi cong lên thành một nụ cười vừa ngại ngùng, vừa đáng yêu. Trái tim tôi chệch đi một nhịp.

"Đợi lâu quá rồi đấy." Dương Anh chống tay vào hai bên hông cau mày nhìn tôi.

Tôi dừng xe trước cổng nhà em, vừa bước xuống, tay mở điện thoại nhìn đồng hồ. Từ lúc em nhắn tin đến giờ, chỉ vỏn vẹn hai phút. Hai phút không đáng gì, nhưng với tôi, dường như cũng là hai phút dài vô tận. Chắc em nhớ tôi lắm. Thật ra, tôi cũng chẳng khác gì em.

Nhìn thấy em đứng đó, tôi tiến lại, không kiềm được mà đưa tay nhéo nhẹ đôi má mềm mại của em.

"Rồi, rồi, biết là bé nhớ tao quá rồi."

Dương Anh thoáng khựng lại, đôi mắt tròn xoe, chớp chớp nhìn tôi, vẻ mặt ngây thơ như chẳng hiểu tôi đang nói gì.

"Đâu có. Tao đâu nhớ anh. Ngày nào chẳng gặp. Chỉ là... tao thấy có quán kem chanh mới mở, muốn anh đèo đi ăn thôi."

Tôi sững lại, đôi mày nhíu nhẹ, lòng tự dưng buồn bực không rõ lý do. Dáng vẻ giận dỗi của tôi khiến Dương Anh bật cười, nụ cười tủm tỉm như muốn chọc ghẹo thêm. Càng nhìn, tôi càng không chịu được, buột miệng gọi cả họ tên em ra, giọng đầy cọc cằn:

"Lê Ngọc Dương Anh!"

Ngay lập tức, nụ cười trên môi em tắt lịm. Đôi mắt em ngước lên nhìn tôi, ánh mắt long lanh như sắp khóc. Em bối rối bước tới gần, vụng về dang tay ôm tôi, giọng nói nhỏ nhẹ pha chút phụng phịu:

"Hức hức, bé chỉ trêu anh một chút thôi... mà anh mắng bé à?"

Tôi đứng như hóa đá, cả người cứng đờ khi cảm nhận hơi ấm từ vòng tay của em. Tim tôi đập rộn ràng, từng nhịp vang lên rõ ràng đến mức tôi sợ em sẽ nghe thấy. Sao hôm nay em gan dạ đến vậy? Ôm tôi trước cổng nhà, còn xưng "bé" ngọt ngào như thế. Có khi nào... em muốn công khai mối quan hệ này rồi không?

Tôi vội buông em ra, quay mặt đi, cố che giấu sự lúng túng. Giọng tôi nghèn nghẹn:

"Giờ bé tính dỗ anh sao?"

Dương Anh ngước lên, đôi mắt như mèo con, ươn ướt và đáng thương. Trái tim tôi như tan chảy ngay lập tức. Tôi đã định dỗi lâu một chút, để xem em xoay xở thế nào, nhưng chưa đầy nửa phút, tôi đã bị em hạ gục hoàn toàn. Ai bảo em đáng yêu đến mức này?

Dương Anh dụi nhẹ đôi mắt, bất ngờ kiễng chân lên, ghé sát và đặt một nụ hôn lên môi tôi.

Tôi mở to mắt, hoàn toàn bất ngờ. Tim đập loạn, tai nóng ran. Đến khi em rụt lại, tôi chỉ biết đứng đơ như tượng, tay vội che mặt để giấu đi đôi tai đỏ bừng.

"Hôm nay em bạo ghê nhỉ..." Tôi lúng túng, giọng nhỏ dần. "Hay là... chúng ta công khai luôn đi?"

Em mỉm cười, ánh mắt tinh nghịch nhưng lại dịu dàng hơn bao giờ hết.

"Bố mẹ em không có nhà. Đừng lo."

Lời nói của em làm tôi sững lại, vừa ngạc nhiên, vừa bối rối. Nhìn em với dáng vẻ tự nhiên đến thế, tôi chỉ biết thầm nghĩ: Cô gái nhỏ này, bao giờ mới thôi làm tôi thương nhiều đến phát ngốc như vậy?

Sau một hồi tán gẫu mấy câu chuyện không đầu không đuôi, tôi đèo Dương Anh đến cửa hàng kem chanh mới mở, theo lời khẩn thiết của em. Vừa đến nơi, em đã nhanh nhẹn nhảy khỏi xe, đôi chân ngắn mà nhanh như mèo con lao thẳng vào cửa hàng.

Tôi lắc đầu cười, chẳng hiểu sao lại yêu dáng vẻ này của em đến thế. Bước vào theo sau, tôi thấy Dương Anh đứng trước quầy, mắt sáng long lanh đầy háo hức, nhưng chưa kịp vui mừng thì đã nghe giọng nhân viên cất lên:

"Xin lỗi, quán chuẩn bị đóng cửa rồi ạ."

Tôi nhìn đồng hồ. Đúng thật, đã hơn 11 giờ đêm, đa phần các quán quanh đây đều đã đóng cửa từ lâu. Chỉ là... nhìn ánh mắt hụt hẫng của Dương Anh, tôi không đành lòng. Em cứ đứng đó, nhìn thực đơn treo trên tường như thể đang hy vọng một phép màu xảy ra.

Tôi thở dài, tiến đến trước mặt bạn nhân viên, móc từ trong ví ra hai tờ tiền xanh biếc, nhẹ nhàng đặt lên quầy.

"Quán mở thêm 15 phút nữa đi ạ. Mong cậu thông cảm."

Bạn nhân viên nhìn hai tờ tiền, gãi đầu cười ngượng nhưng cũng không từ chối:

"30 phút nhé, hai bạn gọi đi, menu đây ạ."

Tôi cầm menu, kéo tay Dương Anh ngồi vào một góc khuất trong quán. Em ngồi xuống ghế, mắt tròn xoe nhìn tôi, như thể vừa bất ngờ, vừa cảm động.

Tôi nghiêng đầu, kéo em lại gần, cười nhếch mép:

"Thấy người yêu em ngầu không?"

Dương Anh gật đầu lia lịa, mắt lấp lánh như muốn khen tôi thật nhiều, nhưng lại chẳng tìm được từ ngữ nào đủ để diễn tả.

"Muốn cảm ơn anh cũng dễ chỉ cần bây giờ, ngày mai, và cả sau này nữa... cứ gọi anh một tiếng chồng."

Tôi nói, tay ôm Dương Anh chặt hơn, giữ khư khư như báu vật. Rút trong túi ra vài viên kẹo chanh mà em thích, tôi định đưa cho em thì...

"Bảo Anh ơi."

"Hửm?"

"Anh thấy anh nhân viên hồi nãy ngon trai không? Mlem, mlem."

Tôi khựng lại, ánh mắt dán chặt vào gương mặt hồn nhiên của Dương Anh. Em vẫn vô tư, không hề biết câu nói đó đã khiến lửa ghen trong tôi bùng lên dữ dội.

Tôi không nói gì, chỉ từ từ bóc viên kẹo chanh, bỏ vào miệng chậm rãi thưởng thức.

"Ơ! Bảo Anh, kẹo của em mà!"

Tôi liếc nhìn em, cố nén cơn giận."Muốn ăn hả?"

Dương Anh gật đầu lia lịa, không biết trời đất sắp đổi màu.

Tôi cười thân thiện, cúi xuống bất ngờ hôn em.

Dương Anh mở to mắt, gương mặt đỏ bừng, không kịp phản ứng. Viên kẹo chanh trong miệng tôi, vị ngọt mát lạnh, truyền thẳng sang em. Tôi kéo dài nụ hôn, đủ để em ngơ ngác và quên mất câu chuyện vừa rồi.

Khi tôi buông ra, tiếng của bạn nhân viên vang lên từ xa, lúng túng nhưng không giấu được chút ngại ngùng:

"Ờm... Đây là kem của hai bạn..."

Dương Anh cúi gằm mặt, gò má đỏ rực, giơ tay đánh nhẹ vào ngực tôi:

"Hâm à?"

"Thích ăn kẹo anh chiều."

Tôi nói nhỏ vào tai em:

"Thấy thằng kia ngon, thử húp xem."

Tay con bé co dúm lại, gắng ngậm nốt viên kẹo chanh yêu thích, rồi lại chỉnh tư thế ôm tôi.

"Kẹo có gì mà Dương Anh nhà mình thích thế, lại còn kẹo chanh chua lè."

"Bởi vì môi anh ngọt."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.