Đồng hồ vừa điểm 12 giờ đêm, thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới. Tôi và Bảo Anh vẫn tay trong tay đứng trước cổng nhà mỉm cười lần cuối trước khi kết thúc cuộc vui. Dù trong lòng muốn níu giữ thêm chút nữa, tôi vẫn khẽ vẫy tay tạm biệt cậu ấy, lo rằng bố mẹ về sẽ lớn chuyện.
"Năm mới vui vẻ nhé, Bảo Anh! Chúc tình yêu bớt đẹp đi một chút, để mấy bạn nữ đừng tia nữa, khó xử lắm."
"Năm mới vui vẻ, Dương Anh! Chúc bé năm mới yêu anh hơn, mà yên tâm, Bảo Anh chỉ thuộc về một mình bé thôi."
Tiếng cười giòn tan của chúng tôi vang vọng giữa đêm tĩnh lặng. Giây phút ấy, tôi nhận ra năm nay thật đặc biệt. Nhiều thay đổi, nhiều điều mới mẻ, nhưng quan trọng nhất là sự xuất hiện của Bảo Anh - người đã làm năm cũ của tôi đáng nhớ và năm mới thêm rực rỡ.
Bóng Bảo Anh khuất, tôi chạy lên phòng, ngã mình xuống giường, ôm chặt chiếc gối rồi cười một mình. Tay khẽ chạm lên môi, tôi không kìm được cảm giác vui sướng. Hôm nay, chúng tôi đã môi chạm môi… không chỉ một, mà đến hai lần. Hương vị của tình yêu đúng là ngọt như mật.
Điện thoại bất ngờ rung lên, hàng loạt tin nhắn chúc mừng năm mới hiện ra:
[Năm mới vui vẻ nha Dương Anh.] Tinnhắn từ Thu Trà.
[Năm mới vui vẻ!] Gia Khiêm gửi ngắn gọn.
[Năm mới chúc công chúa Dương Anh cùng hoàng tử Bảo Anh sớm bên nhau.] Tuấn Anh viết, kèm theo biểu tượng trêu chọc.
[Alo alo, đón giao thừa với Bảo Anh chưa, em gái? Vài hôm nữa anh lại sang.] Anh Lê Nam hỏi đầy ẩn ý.
Tôi vừa đọc vừa bật cười, lần lượt trả lời từng người. Thật khó hiểu, tôi với Bảo Anh kín kẽ như thế, vậy mà ai cũng nhìn ra.
[Bé nhà anh hôm nay lại ăn nhiều kem quá rồi, mai mà đau họng thì nhắc anh trách nhé. Anh đã bảo ăn ít thôi mà không nghe, mai ốm là anh xót lắm đấy. Nhớ ngủ sớm, mai anh chở đi học. Trời lạnh rồi, bé phải mặc ấm vào nha. À, anh suýt quên, năm mới mà chưa tặng bé quà gì cả. Mai anh mua cho bé đôi giày mới nhé? Bé thích kiểu nào, mẫu mã gì thì gửi anh ngay, hoặc mai anh dẫn bé đi chọn luôn. Mua bao nhiêu đôi cũng được, bé thích anh chiều. Thôi, không làm phiền bé nữa. Nhớ ngủ ngoan, mơ về anh nhé. Yêu bé nhiều lắm. <333]
Tôi đọc tin nhắc của Bảo Anh mới gửi lại không kìm mà mỉm cười, có lẽ chúng tôi đi chơi với nhau chưa bao giờ là đủ, tôi thả icon tim, rồi chúc lại Bảo Anh sau đó mới yên tâm đi ngủ.
...
Reng... Reng... Reng...
Tiếng chuông báo thức inh ỏi phá tan giấc ngủ. Tôi với tay quờ quạng tìm điện thoại tắt đi, mắt nhắm mắt mở mà vẫn thấy tiếc cái chăn ấm. Vừa dụi dụi mắt vừa lê bước vào phòng tắm, trong đầu nghĩ thầm: Mới sáng ra mà sao mệt thế này nhỉ...
Xuống dưới lầu, mùi thơm của bữa sáng lan tỏa. Mẹ tôi đang bận rộn với chiếc chảo trên bếp, thoáng nhìn thấy tôi liền cười.
"Dương Anh dậy rồi à con?"
"Vâng..." Tôi lười biếng đáp, giọng còn ngái ngủ.
Mẹ tiếp tục kể chuyện sáng nay:
"Mẹ đi chợ gặp thằng bé Bảo Anh, dậy sớm mua cả túi lớn bánh kẹo đấy con."
Nghe đến đây, tôi giật mình ngẩng lên, hỏi lại như một phản xạ:
"Bảo Anh dậy sớm mua kẹo ạ? Mua làm gì thế mẹ?"
Mẹ nhướn mày, tủm tỉm cười:
"Thấy bảo mua cho cái gì mà ‘em bé heo’ ấy, lạ thật."
Phụtttt...
Tôi suýt phun cả ngụm sữa ra ngoài. "Em bé heo" cái biệt danh kinh điển mà Bảo Anh luôn trêu tôi. Tim tôi đập loạn xạ, nhưng cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, vội chữa cháy:
"Chắc Bảo Anh mua cho em họ hay cháu gì đấy mẹ ạ."
Mẹ tôi đứng tựa lưng vào bếp, nhìn tôi với nụ cười trêu chọc:
Vừa bước ra khỏi cổng, đã thấy chiếc xe quen thuộc dựng trước nhà. Bảo Anh đứng dựa vào xe, đôi mắt sáng như nắng sớm, nhưng vừa thấy tôi, đã cười. Chẳng đợi tôi nói gì, Bảo Anh đã nhanh tay đội mũ bảo hiểm cho tôi một công việc mà cậu ấy tự nhận là nhiệm vụ của mình.
"Bảo Anh ơi là Bảo Anh, sáng ra đã bày trò gì thế?"
"Mới sáng mà đã giận à? Ai làm gì bé đâu." Bảo Anh nhướng mày, ra vẻ oan ức.
"Hồi nãy đi mua bánh kẹo, còn nói linh tinh với mẹ tao. Cái gì mà ‘em bé heo’ hả?"
"Nói đúng sự thật thôi, có gì sai đâu. Mà đằng nào chẳng phải công khai."
Tôi tức tối giơ tay đánh vào lưng cậu ấy, nhưng vẫn nhẹ nhàng thôi. Cái kiểu tự tin của Bảo Anh làm tôi phát cáu:
"Đằng nào cái gì mà đằng nào? Bao giờ mới công khai, nói như đúng rồi."
"Bé muốn công khai lúc nào thì nói đi, chồng nghe hết."
Tôi suy nghĩ một lát, rồi nghiêm túc đáp:"Kết thúc năm học."
Bảo Anh đột nhiên im lặng, không nói thêm câu nào. Xe vẫn chạy đều, nhưng tôi thấy không khí giữa chúng tôi tự dưng chùng xuống. Tôi khẽ lay vai cậu ấy, bắt đầu lo lắng:
"Ơ, sao tự nhiên im thế? Này, Bảo Anh?"
Cậu ấy vẫn không phản ứng, đến mức tôi tưởng mình vừa nói điều gì sai. Một lát sau, giọng cậu ấy khàn khàn vang lên, vừa buồn cười vừa có chút trách móc:
"Du ma nhà bé, bé xác định qua đường với tao thật rồi."
"Lại âu vơ linh tinh nữa rồi."
Tôi và Bảo Anh cùng bước vào trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi. Không phải là những cái nhìn thoáng qua thường ngày, mà là những ánh mắt tò mò, bàn tán, xen lẫn cả sự săm soi.
Quái lạ, từ đầu năm học tới giờ, chuyện tôi với Bảo Anh - nam thần khối 10 - thường xuyên đi chung đã chẳng còn gì lạ lẫm. Vậy mà hôm nay, sự chú ý này lại khiến tôi cảm thấy mất tự nhiên. Tôi vốn ghét những ánh mắt tò mò, những lời xì xào sau lưng.
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Thu Trà từ đâu chạy tới, theo sau là vài bạn nữ khác. Trông Thu Trà thở dốc, vội vã như vừa chạy một quãng đường dài.
“Dương Anh! Mày biết tin chưa?” Giọng Thu Trà hổn hển, nhưng vẫn đủ lớn để cả đám xung quanh nghe rõ. “Mày… bị phốt trên confession trường rồi!”
Tôi sững người, chưa kịp phản ứng. “Phốt gì cơ?”
Chưa đầy ba giây sau, Thùy Chi và Gia Linh - hai “thánh hóng” của lớp, đã nhanh chóng đưa điện thoại ra trước mặt tôi. Màn hình sáng lên, một bài đăng confession hiện rõ.
“Bạn nữ L.N.D.A (khối 10) đúng là hot thật, cùng lúc xuất hiện thân mật với ba nam sinh khác. Một là Bảo Anh, ai cũng biết là nam thần lớp bạn này. Hai là Hoàng Tùng hotboy lớp 11A1 đèo nhau. Còn người thứ ba? Không biết ai? Cặp ba người một lúc mát mặt thật.”
Bên dưới là ba bức ảnh: một bức tôi đang đi với Bảo Anh, một bức tôi được Hoàng Tùng đèo sau xe, và bức cuối tôi đứng cùng anh họ !Lê Đình Nam.
“Dương Anh này, giải thích đi! Mày bị chụp với ba người thật đấy!” Gia Linh vừa nói vừa liếc nhìn Bảo Anh đứng cạnh tôi, ánh mắt đầy lo lắng. “Người này là Bảo Anh, bọn tao biết rõ. Còn anh Hoàng Tùng… ai chẳng biết anh ấy thích mày? Thế còn người thứ ba?”
Tôi đang định mở miệng thì Bảo Anh đã lên tiếng, giọng bình thản nhưng đầy chắc chắn:“Người thứ ba là Lê Đình Nam, anh họ của Dương Anh. Trà Không nhận ra à?”
Cả đám im lặng một lúc, rồi Thu Trà bực bội gắt lên:
“Tao nhận ra, nhưng cái này rõ ràng là ghen ăn tức ở. Ai rảnh đi chụp ba cái ảnh vớ vẩn này rồi đăng phốt Dương Anh?”
Thùy Chi nhíu mày, hạ giọng nghiêm túc:“Tao nói chuyện với đám Quỳnh Trang lớp bên, nghe bảo người đăng là Đặng Kỳ Duyên, 10C5. Đứa nào biết con nhỏ này không?”
Cả đám chúng tôi đều lắc đầu, chưa từng nghe đến cái tên này.
“Nhỏ này thích Bảo Anh,” Thùy Chi tiếp tục, ánh mắt đanh lại. "Nghe đâu dân chơi, ra khỏi cổng trường thấy cầm mấy cái XLim lắm tán thằng nào đổ luôn."
Tôi lén nhìn Bảo Anh, cậu ta vuốt tóc kiêu kì, mới nghe qua kiểu con gái này cũng biết là dạng Bảo Anh ghét, nét khinh bỉ rõ trên khuôn mặt, tôi đoán Bảo Anh sẽ tìm cách giải quyết vụ này.
Tôi hất tóc tự tin ung dung bước qua đám Trà, Chi, Linh kéo đi: "Yên tâm, vụ này sẽ có người giải quyết gọn ghẽ trong một ngày."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]