Sát ngày Tết Dương, toàn bộ học sinh trường tôi hoàn thành xong xuôi kì thi cuối học kì 1, kiến thức vừa được giao chuyển từ bộ nhớ nằm ngay ngắn trên trang giấy thi, cũng như sự mệt mỏi được gác lại, tạm giải thoát cho tôi sau một thời gian dài vùi đầu vào sách vở.
Tôi ngả người trên ghế, mắt khẽ liếc ra ngoài cửa sổ tầng hai. Bên ngoài, cây phượng già như đang thì thầm cùng gió, những chiếc lá mảnh mai và bông hoa đỏ rực đung đưa, hòa quyện với tiết trời đông lạnh. Đầu ngón tay tôi lành lạnh, chạm nhẹ lên má, gõ gõ từng nhịp theo cảm hứng. Mọi thứ xung quanh thật yên bình, nhưng rồi một cái giật nhẹ trên tóc phá tan sự tĩnh lặng ấy.
Đông lạnh tôi xõa tóc, dường như cũng trở thành thú vui tiết đông của Bảo Anh, ngày nào tới trường, từng ngón tay trắng trẻo, thon dài của cậu ấy cũng sờ ít nhất trên tóc tôi 5 lần, đùa nghịch từng lọn tóc của tôi như một đứa trẻ, tôi đã nhiều lần phàn nàn: "Sùy, bỏ ra nào, nghịch rối tóc, cả lớp để ý thì lộ hết." Tay tôi cũng nắm tay Bảo Anh rời bỏ khỏi mái tóc.
Bảo Anh bĩu môi, nhìn tôi chớp chớp tôi mắt. Khỉ thật, có người yêu đẹp trai chỉ để làm nũng mình như này à? Rõ ràng tiếp xúc nhiều như thế, lại còn là khuôn mặt quá đỗi quen thuộc với tôi, nhưng lạ thay từng đường nét tinh tế trên khuôn mặt điển trai này vẫn chưa bao giờ khiến tôi đứng vững với lời nói vừa tuôn ra khỏi miệng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-dai-ngan-ha-om-lay-vi-sao/3743777/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.