Sát ngày Tết Dương, toàn bộ học sinh trường tôi hoàn thành xong xuôi kì thi cuối học kì 1, kiến thức vừa được giao chuyển từ bộ nhớ nằm ngay ngắn trên trang giấy thi, cũng như sự mệt mỏi được gác lại, tạm giải thoát cho tôi sau một thời gian dài vùi đầu vào sách vở.
Tôi ngả người trên ghế, mắt khẽ liếc ra ngoài cửa sổ tầng hai. Bên ngoài, cây phượng già như đang thì thầm cùng gió, những chiếc lá mảnh mai và bông hoa đỏ rực đung đưa, hòa quyện với tiết trời đông lạnh. Đầu ngón tay tôi lành lạnh, chạm nhẹ lên má, gõ gõ từng nhịp theo cảm hứng. Mọi thứ xung quanh thật yên bình, nhưng rồi một cái giật nhẹ trên tóc phá tan sự tĩnh lặng ấy.
Đông lạnh tôi xõa tóc, dường như cũng trở thành thú vui tiết đông của Bảo Anh, ngày nào tới trường, từng ngón tay trắng trẻo, thon dài của cậu ấy cũng sờ ít nhất trên tóc tôi 5 lần, đùa nghịch từng lọn tóc của tôi như một đứa trẻ, tôi đã nhiều lần phàn nàn: "Sùy, bỏ ra nào, nghịch rối tóc, cả lớp để ý thì lộ hết." Tay tôi cũng nắm tay Bảo Anh rời bỏ khỏi mái tóc.
Bảo Anh bĩu môi, nhìn tôi chớp chớp tôi mắt. Khỉ thật, có người yêu đẹp trai chỉ để làm nũng mình như này à? Rõ ràng tiếp xúc nhiều như thế, lại còn là khuôn mặt quá đỗi quen thuộc với tôi, nhưng lạ thay từng đường nét tinh tế trên khuôn mặt điển trai này vẫn chưa bao giờ khiến tôi đứng vững với lời nói vừa tuôn ra khỏi miệng, nhiều lần nói Bảo Anh đừng đụng tóc, dường như những lần ấy phải mềm lòng trước một người giống như một đứa trẻ đáng yêu nài nỉ xin kẹo.
"Tóc bé thơm, mượt, mềm nếu sợ rối hay hỏng thì tao bỏ tiền ra dưỡng tóc cho em."
Rút kinh nghiệm những lần trước đó, Bảo Anh biết tôi khó chịu, nên ngon ngọt mà dỗ dành tôi bằng mọi cách, thì ra đặc quyền của đại gia và có nhan sắc trời phú lại tốt như thế, lần nào cũng khiến tôi phải chối bỏ những suy nghĩ trong đầu, trái lại với suy nghĩ ấy tôi lẳng lặng đồng ý.
"Muốn nghịch tiếp á, phải làm hết bài tập Ngữ Văn này." Tôi đẩy một bài tập đơn giản liên quan tới chương trình cũ sang bàn Bảo Anh.
"Tìm phép liên kết trong đoạn văn..." Bảo Anh đọc to: "Đây là kiến thức lớp 9."
"Nhớ được là kiến thức lớp 9 thì làm đi, bài tập trước khi nghỉ Tết Dương của Bảo Anh." Tôi cong mắt cười cười, đôi mắt cong như trăng khuyết, mỗi lần như vậy tôi nhận thức Bảo Anh cũng như bị tan chảy với nụ cười chính mình, cậu ấy cũng cười với tôi.
"Quên cách làm rồi." Sau nụ cười ấy Bảo Anh thản nhiên nhìn tôi, có thật là không biết không vậy, chẳng ai đứng trước thứ mình không làm được mà trông vui vẻ như thế: "Bé chỉ giúp."
"Rồi, rồi." Tôi gật gật đầu, không biết giả hay thật nhưng vẫn ngay ngắn giảng giải cho Bảo Anh.
"Phép liên kết được chia làm ba loại: Phép thế, phép lặp và phép nối... Nhớ lại chưa?"
Sau khi nói sơ qua về lí thuyết đầu ông tướng gật lia lịa, trông mặt khá nghiêm túc, có vẻ hiểu những gì tôi vừa nói.
"Giờ lấy ví dụ cho xem nào." Tôi yêu cầu Bảo Anh.
"Đơn giản." Bảo Anh nói rồi tự tin cắm cúi viết xuống giấy như nắm thóp đáp án trong đầu, chưa đầy 2 phút, khuôn mặt gần như không mất đi sự tự tin, điềm tĩnh đưa tôi tờ giấy bài làm.
"Phép liên kết:
- Phép nối: Nếu không phải Dương Anh, thì tôi sẽ không yêu người con gái khác. (sử dụng cặp từ nối "Nếu...Thì" và dấu ",")
- Phép lặp: Bảo Anh thích Dương Anh, Dương Anh thích Bảo Anh. (Điệp đi điệp lại từ "thích", "Dương Anh" và "Bảo Anh")
- Phép thế: Dương Anh là công chúa nhỏ, người thương của tôi. (Thay thế từ "Dương Anh" thành "người thương")."
Tay tôi cầm tờ giấy có bài làm của Bảo Anh, mắt chậm lướt đọc từng câu, mỗi câu vừa đọc lại khiến trái tim rung nhẹ, tôi lén lút nhìn thái độ của Bảo Anh, quả nhiên vẫn là bộ mặt chẳng chút lo sợ, mà lại còn ngạo nghễ chống cằm nhìn tôi như vừa hoàn thành một trò trêu đùa.
Tôi cá là mình bị lừa, Bảo Anh biết rõ mỗi lần tôi giảng bài xong sẽ đưa bài tập ví dụ, chắc hản Bảo Anh không hề quên kiến thức mà cố tình lợi dụng việc tôi giao bài trêu tôi một vố.
"Thế nào người yêu Dương Anh làm bài tốt chứ?" Mặc dù đã yêu đương với Bảo Anh một thời gian, nhưng cái khuôn mặt hút gái của cậu ấy vẫn để lại một tác dụng phụ khó mất đi, chính là ngứa đòn, cậu ta nhìn tôi vừa trêu chọc, vừa như mong muốn tôi làm gì đó.
"Ừm... Làm tốt." Tôi đã quá quen, nên bất mãn khen ngợi bài làm của Bảo Anh, tôi nhìn lên bàn một bài tập toán đã được để lên bàn từ lúc nào.
Tôi cau mày, liếc nhìn bộ dạng đẹp trai quái ác của Bảo Anh, chắc có lẽ đang nghĩ rằng vừa rồi thu phục được tôi bằng mấy câu thả thính, rồi sau trả thù ngược lại tôi, bằng cách đẩy một tờ giấy ra trước mặt, nhìn thoáng đã biết là bài tập.
"Làm đi bé, cũng là bài tập trước Tết." Bảo Anh nhướng mày nhìn tôi, tất nhiên có qua có lại, tôi ngoan ngoãn làm bài.
Đề bài: A= [(em + y)² - (em - y)²: 4an/ê] . u/h
"Sao cái đề trông lạ vậy?" Tôi thắc mắc.
"Thì bé cứ giải đi."
Tôi cũng cắm cúi làm bài, đơn giản vì tôi thấy đề cũng không khó, làm cho Bảo Anh vui cũng không sao, sau vài phút loay hoay, tôi mới bất ngờ nhìn đáp án trên giấy, tôi nhìn đề bài từ đầu đã thấy có vấn đề.
Tôi đẩy bài làm sang phía Bảo Anh, nụ cười đắc ý dần xuất hiện trên môi cậu ấy, có lẽ đúng ý của cậu rồi. Bảo Anh cúi xuống viết cái gì đó lên tờ giấy, rồi đây lại sang phía tôi.
Anh cũng yêu bé.
Đó là những gì sau buổi học cuối cùng trong năm.
Lúc ấy vừa hay tiếng trống trường cũng vang lên.
"Hẹn cả lớp tiết học mới vào năm sau nhé." Cô giáo chủ nhiệm nhìn chúng tôi cười, rồi tạm biệt chúng tôi sau tiết học cuối trong năm cũ.
Tất nhiên, dù ngọt ngào và vui vẻ đến đâu, tôi và Bảo Anh vẫn biết giữ chừng mực. Trong trường, đặc biệt là trong lớp học, chúng tôi không bao giờ tỏ ra quá thân mật để tránh ánh mắt tò mò của mọi người.
"Bảo Anh, tối nay đi bida không?" Tiếng Tuấn Anh vang lên ngay khi tiếng chuông tan học vừa dứt. Nó lao tới như một cơn gió, khoác vai Bảo Anh một cách đầy thân thiết, hăng hái rủ rê.
Chưa kịp để Bảo Anh trả lời, Gia Khiêm - một good boy chính hiệu, cũng nhập cuộc: "Đi đâu mà đi bida, tối nay qua nhà tao. Bố mẹ tao không có ở nhà, tha hồ mà chơi!"
Tôi đứng bên cạnh, lặng lẽ dõi theo. Trong lòng có chút lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, ánh mắt lặng lẽ chuyển về phía Bảo Anh. Tôi chỉ khẽ nghiêng đầu, không cần nói, nhưng như có tín hiệu riêng, cậu ấy lập tức hiểu ý. Trước những lời rủ rê của một "con cáo" lém lỉnh và một "thiên thần" đáng tin cậy, Bảo Anh vẫn từ chối gọn ghẽ.
"Xin lỗi nhé, tối nay tao phải đón Tết cùng... người thân rồi." Bảo Anh cười tinh nghịch, nháy mắt một cái khiến tim tôi không khỏi loạn nhịp.
Tôi nhìn mà muốn bật cười. Không ngờ, Bảo Anh lại từ chối thẳng cả hai người bạn thân chí cốt để chọn ở bên tôi. Một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng, nhưng tôi vẫn cố che giấu niềm vui ấy, chỉ khẽ cười mỉm.
Tuấn Anh nhíu mày, giọng đầy nghi hoặc: "Này, dạo này mày lạ lắm nhé. Ít đi chơi với bọn tao hẳn, có gì mờ ám không đấy?"
Gia Khiêm cũng nhanh chóng phụ họa: "Đúng là lạ thật. Nhưng thôi, anh em mình rủ Trà đi chơi vậy." Khiêm vỗ vai Tuấn Anh, nở nụ cười thoải mái, như thể đã quen với việc Bảo Anh có "lịch trình riêng" gần đây.
Nhìn hai đứa bạn thân của cậu ấy rời đi, tôi cũng thấy nhẹ lòng hơn. Dù có chút áy náy vì đã "chiếm dụng" Bảo Anh, nhưng tôi chẳng thể từ chối cái cảm giác hạnh phúc khi được cậu ấy ưu tiên.
Ra đến cổng trường, tôi mới có thể thoải mái hơn. Ngồi sau xe, tôi vòng tay ôm chặt lấy Bảo Anh như một cặp đôi bình thường. Má tôi khẽ chạm vào tấm lưng vững chãi của cậu ấy, cảm nhận hơi ấm lan tỏa qua lớp áo dày.
"Yêu Bảo Anh quá, không chịu được hả?" Tôi cảm nhận cơ thể Bảo Anh run run nhẹ hỏi tôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]