*Lưu ý*: Chương này sến súa, không dành cho người ế, giống tớ =')
Cơn đau âm ỉ trong bụng dần tan biến, có lẽ vì sự dịu dàng của Bảo Anh đã khiến tôi quên mất nó từ lúc nào. Tôi từng bảo cậu ấy đáng ghét, nhưng nghĩ lại, chính tôi cũng đâu đáng yêu gì cho cam. Đến giờ phút này mới chịu nói ra những điều giấu trong lòng.
Tôi nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Bảo Anh. Khoảnh khắc ấy, tôi như vừa nhận được một lời tỏ tình thực sự từ cậu ấy. Tôi tôn trọng cậu ấy, và từ giờ, sẽ không còn gọi bằng những từ khó nghe như trước nữa. Cậu ấy xứng đáng với những cách gọi trìu mến hơn: "Cậu," "Bảo Anh," hay thậm chí nếu muốn thêm chút màu hồng cho cuộc sống, có thể gọi là "bé iu."
Lê Ngọc Dương Anh - là tôi đấy! Từ bao giờ tôi lại trở nên kiêu ngạo thế này? Chỉ một câu trả lời chính thức thôi mà đã vui sướng đến mức quên hết lo âu. Song, tôi không còn sợ hãi gì nữa. Cuối cùng tôi cũng có một danh phận rõ ràng.
Có lẽ tôi giống Bảo Anh thật. Cả hai đều mang trong mình chút sĩ diện, thích khoe khoang khi có cơ hội.
Mà nghĩ lại, Bảo Anh cũng chẳng có gì đặc biệt lắm: chỉ là có một khuôn mặt điển trai, được mệnh danh là "cê ka" quốc dân trong trường, dáng người cao ráo, gia đình có điều kiện, thành tích học tập đáng nể, được nhiều người theo đuổi, lại còn tinh tế, tử tế, hiểu chuyện, và yêu tôi nữa... Ngoài mấy điểm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-dai-ngan-ha-om-lay-vi-sao/3736691/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.