🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Lưu ý*: Chương này sến súa, không dành cho người ế, giống tớ =')

Cơn đau âm ỉ trong bụng dần tan biến, có lẽ vì sự dịu dàng của Bảo Anh đã khiến tôi quên mất nó từ lúc nào. Tôi từng bảo cậu ấy đáng ghét, nhưng nghĩ lại, chính tôi cũng đâu đáng yêu gì cho cam. Đến giờ phút này mới chịu nói ra những điều giấu trong lòng.

Tôi nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Bảo Anh. Khoảnh khắc ấy, tôi như vừa nhận được một lời tỏ tình thực sự từ cậu ấy. Tôi tôn trọng cậu ấy, và từ giờ, sẽ không còn gọi bằng những từ khó nghe như trước nữa. Cậu ấy xứng đáng với những cách gọi trìu mến hơn: "Cậu," "Bảo Anh," hay thậm chí nếu muốn thêm chút màu hồng cho cuộc sống, có thể gọi là "bé iu."

Lê Ngọc Dương Anh - là tôi đấy! Từ bao giờ tôi lại trở nên kiêu ngạo thế này? Chỉ một câu trả lời chính thức thôi mà đã vui sướng đến mức quên hết lo âu. Song, tôi không còn sợ hãi gì nữa. Cuối cùng tôi cũng có một danh phận rõ ràng.

Có lẽ tôi giống Bảo Anh thật. Cả hai đều mang trong mình chút sĩ diện, thích khoe khoang khi có cơ hội.

Mà nghĩ lại, Bảo Anh cũng chẳng có gì đặc biệt lắm: chỉ là có một khuôn mặt điển trai, được mệnh danh là "cê ka" quốc dân trong trường, dáng người cao ráo, gia đình có điều kiện, thành tích học tập đáng nể, được nhiều người theo đuổi, lại còn tinh tế, tử tế, hiểu chuyện, và yêu tôi nữa... Ngoài mấy điểm đó ra thì chẳng có gì nổi bật cả.

"Đỡ đau chưa? Mày biết tao xót lắm không? Còn phụng phịu trong lòng tao nữa. Tao nhịn lâu lắm rồi đấy!"

Tôi bĩu môi, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp kỳ lạ. Thật ra, Bảo Anh cũng đáng yêu đấy chứ. Cậu ấy biết quan tâm tôi, biết lo lắng cho tôi. Chẳng ngờ ranh giới giữa "đáng yêu" và "đáng ghét" trong lòng tôi lại dễ dàng bị cậu ấy xóa nhòa như vậy.

"Cũng đỡ rồi. Có Bảo Anh bên cạnh là đỡ thôi. Thì ra cũng biết xót cho tao à?"

Bảo Anh mỉm cười dịu dàng, tay khẽ xoa đầu tôi. Cảm giác được đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào thật sự dễ chịu. Cơn đau trong lòng phút chốc tan biến, chỉ còn lại sự ấm áp len lỏi khắp tâm hồn.

"Ước gì ngày nào Dương Anh cũng ngọt ngào với tao như thế này..."

Tôi cười cười, nghiêng đầu qua lại rồi nhăn mặt nhìn Bảo Anh.

"Bảo Anh này, có người nói người yêu mày ngốc đấy."

"Ai mà láo quá vậy, chắc kì này muốn ăn cháo bằng ống hút rồi, nói nghe xem ai nói bé yêu ông đây ngốc."

Tôi hắng giọng tỏ vẻ thần bí: "Em hèm, trong trang bìa cuối vở ghi toán của Vũ Dương Bảo Anh viết như sau: Dương Anh ngốc thật, tao thích mày lắm biết không?"

Bảo Anh sững người. Đôi mắt mở lớn, còn đôi môi mấp máy như đang cố tìm từ để biện minh. Sắc đỏ len lỏi lên đôi má, khiến cậu ấy chẳng khác gì một chú mèo bị phát hiện giấu vụng thức ăn. Dường như bộ não của Bảo Anh cần vài giây để khởi động lại.

"Là ai ngốc nhỉ, Bảo Anh nói ai ngốc đó, muốn ăn cháo bằng ống hút không?" Tôi chớp chớp đôi mắt cười đáng yêu.

Tôi cười vang, thích thú trước vẻ ngại ngùng hiếm hoi của Bảo Anh. Cậu ấy càng bối rối, tôi càng được đà trêu chọc: "Nói tao ngốc thì phải suy nghĩ kĩ vào nhé..."

Chưa kịp dứt lời, một bàn tay ấm áp bất ngờ ôm lấy eo tôi, kéo sát lại. Hơi thở cậu ấy gần đến mức khiến tim tôi hẫng một nhịp. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, môi Bảo Anh đã chạm nhẹ lên môi tôi. Một nụ hôn bất ngờ, dịu dàng nhưng cũng đầy cứng rắn. Tôi vùng vẫy trong sự bối rối nhưng không tài nào thoát ra được.

Hơi ấm từ nụ hôn lan tỏa, nhịp tim tôi đập loạn xạ, còn ý nghĩ thì mơ hồ trôi dạt. Đây là lần đầu cậu ấy hôn thật ư? Sao chẳng giống chút nào? Sự vụng về mà tôi chờ đợi biến mất, thay vào đó là một cảm giác ngọt ngào đến khó tả, khiến tôi đắm chìm không lối thoát.

Bàn tay cậu ấy vẫn ôm trọn eo tôi, giọng trầm ấm vang lên bên tai: "Giờ thì trông mặt Dương Anh ngốc thật đấy"

Hai mắt tôi quay cuồng, đờ người ra chẳng biết nụ hôn vừa rồi xảy ra nhanh thế, chẳng ai ngờ cậu ta bạo dạn đến mức dám hôn tôi trong phòng y tê trường, nếu không ở trong trường tôi không dám tưởng tượng nụ hôn kéo dài bao lâu.

"Lưu manh." Tôi đấm mạnh vào ngực Bảo Anh.

"Chẳng phải đã cảnh báo rồi sao, còn đáng yêu như thế, tao không chịu nổi, mày có biết tao nhịn được như vậy là giỏi lắm không hả bé?" Vừa nói, tay Bảo Anh vuốt vuốt má tôi, tôi ngại chết mất.

"Sao không trả lời, muốn hôn nữa..."

"Không, đang ở trường đấy!"

Bảo Anh khẽ vỗ đầu tôi, bàn tay nhẹ nhàng xoa phần bụng còn hơi đau. Ánh mắt cậu ấy dịu dàng, cưng chiều đến mức tim tôi như ngừng đập. Tôi ngại đỏ mặt, cảm giác như mình sắp tan chảy dưới ánh nhìn ấy. Mới đồng ý yêu thôi mà, đã tiến triển nhanh thế này rồi, lộ liễu chết mất.

“Tao muốn đổi cách xưng hô.” Bảo Anh nhăn nhó, cái giọng nhõng nhẽo làm tôi muốn xỉu. “Không có chuyện yêu nhau mà gọi như chó với mèo được.”

Tôi nhìn cậu ấy, bối rối: “Muốn gọi sao?”

Bảo Anh nhoẻn miệng cười, nụ cười lộ ra chiếc răng khểnh quen thuộc lại làm tôi loạn nhịp. Chất giọng nói trầm ấm mấp máy.

“Anh yêu.”

Nhiệt độ khuôn mặt tôi tăng vọt. Trời đất ơi, có phải tôi sắp ngất thêm lần nữa vì ngại không? Tôi cúi gằm mặt, bối rối đến nỗi không biết giấu đi đâu. Đúng là trai đẹp có đặc quyền, ngọt ngào thế này ai chịu nổi?

“Kh… không, còn cách gọi nào khác không?” Tôi lí nhí, giọng lạc đi vì ngượng.

Bảo Anh nhíu mày, lắc đầu đầy vẻ “đau khổ” rồi nhéo nhẹ má tôi:

“Tao đau lòng rồi đấy.”

"Ừ." Tôi ngắn gọn, vô tình.

Tôi nuốt nước bọt, cố lấy lại bình tĩnh, nhưng Bảo Anh lại tiếp tục:

“Hết cách trả lời à? Em có yêu tao không đấy?” Giọng nói trầm xuống, vẻ mặt phụng phịu như đứa trẻ bị giành mất đồ chơi.

“Chứ muốn gì?” Tôi cố tỏ ra lạnh lùng nhưng tim đập như trống dồn.

Bảo Anh nghiêng đầu, ánh mắt như cún con đòi được vuốt ve:

“Dỗ tao.”

“Dỗ bằng cách nào?” Tôi thở dài, đầu óc rối bời.

“Gọi một tiếng ‘anh yêu’ có gì khó.”

Trời ơi, Bảo Anh định giết tôi thật sao? Mới vừa yêu đã đòi hỏi như vậy rồi, lại còn hôn tôi bất ngờ như lúc nãy. Tôi cắn môi, mắt khẽ liếc nhìn mặt Bảo Anh. Đôi mắt chờ đợi, ánh nhìn như chứa cả bầu trời dịu dàng khiến tôi mềm lòng.

Tôi thở hắt ra, chần chừ một lúc rồi lí nhí:

“Anh yêu…”

Đôi môi Bảo Anh cong lên ngay lập tức, ánh mắt bừng sáng như đứa trẻ nhận được món quà yêu thích nhất. Không chần chừ, Bảo Anh đáp lại:

“Bé yêu anh đây.”

Trời đất như xoay mòng mòng, tôi còn chưa kịp thở thì Bảo Anh đã cười khẽ:

“Xấu hổ thế này, đáng yêu chết mất.”

Tôi vội gạt chiếc chăn sang một bên, đứng dậy định chạy về lớp. Nhưng Bảo Anh cũng bật dậy theo, ánh mắt lo lắng bám chặt vào tôi. Cậu ấy nhẹ nhàng hỏi:

“Hết đau chưa?”

“Rồi.” Tôi đáp nhanh, chỉ mong thoát khỏi sự ngại ngùng này.

Bảo Anh nheo mắt, nghiêng đầu nhìn tôi đầy nghi hoặc: “Nói phét là phải chịu phạt đấy.”

“Thật mà.” Tôi cố cười trấn an.

Bảo Anh nhún vai, xem như tạm tin, rồi tự động đưa tay ra dìu tôi. Chúng tôi bước ra khỏi phòng y tế. Bỗng tôi ngẩng lên, khẽ nói:

“Đừng vội công khai…”

Ánh mắt Bảo Anh thoáng sự hoảng hốt, bàn tay cậu ấy siết chặt lấy tay tôi hơn: “Mày muốn qua đường với tao à?”

Tôi cuống lên, lắc đầu lia lịa: “Ý tao không phải vậy. Chỉ là… thầy cô, bạn bè, gia đình biết sẽ rất rắc rối. Giải thích mệt lắm.”

Bảo Anh im lặng, ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu, giọng trầm ấm: “Tôn trọng bạn gái.”

Nụ cười dịu dàng của cậu ấy khiến tim tôi đập lỡ một nhịp. Sao lại có người khiến mình vừa muốn chạy trốn vừa muốn ở bên thế này?

Bước vào lớp, cả đội văn nghệ lập tức nhào tới, tiếng hỏi han vang lên tới tấp.

“Mày bị làm sao thế? Biết Bảo Anh lo cho mày đến phát điên không?” Thu Trà nắm lấy tay tôi, ánh mắt đầy lo lắng.

Gia Khiêm đứng khoanh tay, mắt nhìn tôi và Bảo Anh đầy nghi hoặc, giọng kéo dài: “Nhìn hai đứa lúc nãy chẳng khác gì yêu đương công khai.”

Thùy Chi chớp chớp mắt, rồi gặng hỏi: “Còn cái bài ‘Mượn Rượu Tỏ Tình’ nữa, Bảo Anh định tỏ tình ai đấy? Khai mau! Cả lớp không ai biết gì hết!”

Cả lớp ồn ào hẳn lên, như thể đang chờ một màn kịch hay. Tôi vội xua tay, cố gắng che giấu sự bối rối.

“Thật ra Bảo Anh chỉ hứng lên mới đăng ký bài thôi. Không có gì đâu!”

Tôi liếc nhìn Bảo Anh cầu cứu. Cậu ấy hiểu ý, nhếch miệng cười gian xảo, nhún vai nói: “Troll chúng mày thôi. Cầm mic dọa một phen cho vui. Ai ngờ tụi mày tin thật.”

Cả lớp đồng loạt thở dài, mặt mày tiu nghỉu.

“Thế mà cứ tưởng…” Thùy Chi lắc đầu thất vọng, miệng lẩm bẩm gì đó nghe không rõ.

Cả lớp lại trở về với quỹ đạo thường ngày, tiếng cười đùa, trò chuyện rôm rả, chẳng ai còn nghi ngờ gì nữa. Tất cả cùng nhau ngồi đợi kết quả công bố giải văn nghệ, không khí hồi hộp đến nghẹt thở.

Thật lòng, ai cũng nghĩ lớp mình chẳng thể đoạt được giải gì. Đến cả giải khuyến khích còn không dám mơ tới. Nhưng khi tên lớp 10A3 vang lên với danh hiệu “Đồng giải Nhì”, cả lớp như vỡ òa trong niềm vui sướng. Tiếng hét, tiếng vỗ tay vang dội khắp phòng, tôi cũng hét đến khản cả giọng, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực vì hạnh phúc.

Giữa cơn hân hoan ấy, ánh mắt tôi vô thức tìm kiếm Bảo Anh. Tôi bắt gặp đôi mắt Bảo Anh giữa đám đông cũng đang nhìn tôi, nụ cười nở trên môi.Trong khoảnh khắc ấy, tôi biết rằng niềm vui của chúng tôi đã được nhân đôi.

Mấy đứa con gái trong lớp ùa tới, nhảy cẫng lên, vừa cười vừa đùa:

“Công của Bảo Anh với Dương Anh đấy! Hai đứa múa cặp đỉnh quá!”

“Nhìn tình quá trời luôn! Yêu nhau hợp khỏi bàn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.