Dương Anh' s POV
Tôi mỉm cười khi bước vào nhà sau khi được Bảo Anh đưa về. Ngẫm lại thấy Bảo Anh cũng dễ thương, tôi ngồi xuống, tay vuốt ve bé Piu, miệng cười một mình.
Bỗng bố xuất hiện từ đâu không biết, nhìn tôi chằm chằm rồi hỏi:
"Dương Anh làm gì mà ngồi cười một mình như hâm hâm thế con?"
Tôi giật mình, vội quay lại, vẫn nửa tỉnh nửa mơ dù giữa ban ngày. "À... con vui vì điểm kì này ổn bố ạ, khá cao ấy. Bố giữ lời hứa thưởng con đi."
Bố nhìn tôi, nhướn mày: "Nào đọc điểm, bố sẽ xem xét."
Tôi hắng giọng, tươi cười: "Toán: 7,75, Anh: 8,5, Văn: 9,5."
Bố bật cười, nhướng mày nghi ngờ: "Điểm thực chất hả con, có chép ai không đó?"
"Bố này." Tôi giả bộ tỏ vẻ hờn dỗi. "Không tin tưởng con gì cả. Con đã bảo con thi chia phòng mà, không thể gian lận."
Bố lại phá lên cười: "Haha, bố đùa thôi, coi như kiểm tra con một chút ấy mà. Vậy toán, anh mỗi môn 5 chục, văn 100 nhé?"
Mắt tôi sáng rực. "Quá ổn áp luôn bố. Con yêu bố nhất trên đời." Tôi liền bắt đầu nịnh nọt, xoa vai, đấm lưng cho bố như chuyên gia.
Bố tôi chỉ cười lớn hơn, vẻ mặt đầy mãn nguyện.
Vừa mới được bố thưởng tiền, tôi còn chưa kịp vui hết thì mẹ tôi bước ra từ phía gầm cầu thang với cây chổi quen thuộc, ánh mắt sắc bén nhưng không giấu được nụ cười ẩn hiện. Có vẻ mẹ đã nghe hết cuộc trò chuyện và không bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-dai-ngan-ha-om-lay-vi-sao/3720545/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.