Tôi tự nhận thấy bản thân cư xử rất lạ, lạ đến mức bố mẹ tôi và cả Dương Anh cũng phải ngỡ ngàng, tưởng như chúng tôi đang yêu. Ừ thì, tôi nghe nói mấy bạn nữ thường thích kiểu người tinh tế, tử tế, kinh tế, và thực tế - cái gì mà bốn "tế" ấy mà.
Đẹp trai thì tôi thừa, ít nhất cũng hơn cái tên Tùng "toành hót phân" nào đó là chắc.
Đang mải suy nghĩ vẩn vơ, tôi nhận ra bàn chúng tôi đã đầy món ăn từ lúc nào. Dương Anh đã sẵn sàng đôi đũa, cúi đầu mời mọi người một cách lễ phép:
"Con mời mọi người."
Cử chỉ ấy khiến tôi bất giác bật cười. Không hiểu sao, giữa đám đông, ánh mắt tôi cứ dõi theo mỗi Dương Anh. Thấy Dương Anh định gắp tôm, tôi nhanh tay chọn lấy một con to nhất, cẩn thận bóc vỏ rồi bỏ vào bát.
Dương Anh ngước lên nhìn tôi, đôi mắt mở to ngạc nhiên.
"Gì thế? Có nhiều người vậy mà, đừng làm thế, gây hiểu lầm đấy."
Tôi nghiêng đầu nhìn cô gái trước mặt, nụ cười nhếch lên đầy trêu chọc:
"Quen dần đi. Sau này còn được bóc tôm nhiều hơn."
Má Dương Anh bất giác ửng đỏ. Đôi môi khẽ mím lại, như đang cố nén một cảm xúc nào đó. Dáng vẻ ngượng ngùng ấy làm tôi bất giác bật cười trong lòng.
Thế nhưng, điều khiến tôi bất ngờ hơn cả là phản ứng của Dương Anh. Không hề từ chối, con bé ngoan ngoãn gắp con tôm tôi vừa bóc, chấm nhẹ vào bát nước chấm rồi đưa lên miệng. Ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-dai-ngan-ha-om-lay-vi-sao/3722560/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.