Mình off thời gian dài rồi, ra chương lại mong mọi người cho giúp tớ votes để có động lực nha <3__________
Một tuần sau, chúng tôi nhận được bảng điểm đầy đủ cho cả ba môn toán, văn, và anh. Cầm trên tay bảng điểm, tôi bất giác nhớ đến ván cược khi trước. Thực lòng, tôi rất muốn tái cược, nhưng lần này nếu tôi thắng, yêu cầu "Đừng xem tôi chỉ là một người bạn bình thường nữa" có vẻ sẽ quá lộ liễu.
Dương Anh đạt điểm rất khá, cả ba môn đều ổn, chỉ là môn toán thấp hơn 0,25 điểm so với yêu cầu. Ngược lại, tôi lại có điểm văn cao hơn dự kiến đúng 0,25 điểm, như một sự trêu đùa của số phận.
Đã là học sinh cấp 3, nhưng suy nghĩ của tôi vẫn chẳng đâu vào đâu, cứ vẩn vơ rồi lại tự nhụt chí mà bỏ đi. Tôi vốn không giỏi che giấu, nên cứ sợ khi đứng trước Dương Anh, tôi sẽ lỡ miệng để lộ tình cảm.
Có lẽ, Dương Anh cũng phần nào đoán được chút gì đó từ thái độ và lời nói lạ lẫm của tôi mấy hôm trước.
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, tôi giật mình quay lại thực tại khi Tuấn Anh gọi lớn: "Bảo Anh, cầm sổ đầu bài lên cho cô Luân ký đi, chuẩn bị nộp sổ cho chi đội."
Tôi đáp một tiếng, rồi cầm sổ chạy xuống phòng giáo viên, định tìm cô Luân để ký nốt tiết học cuối cùng. Thế nhưng, khi vừa bước qua hành lang, tôi bất ngờ thấy Dương Anh đang đứng nói chuyện cùng một bạn nam khác.
Tôi nhận ra ngay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-dai-ngan-ha-om-lay-vi-sao/3717648/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.