Đôi mắt mở to, bất ngờ pha lẫn với chút thất vọng, Dương Anh nhìn tôi chằm chằm như muốn xuyên thủng suy nghĩ trong đầu tôi. Cuối cùng, cô ấy chỉ thở dài, buông thõng chiếc thước trên tay xuống. Cả lớp bỗng nhiên im bặt, lũ bạn tôi cũng đứng yên không dám động đậy, dường như mọi người đều nhận ra rằng trò đùa vừa rồi đã vượt quá giới hạn. Nhưng cái nhận ra muộn màng ấy chẳng giúp được gì nữa, bởi vì tôi chính là người gánh chịu hậu quả nặng nề nhất.
Cái "tin đồn" tôi thích Dương Anh, nhanh như chớp, đã lan rộng từ lớp tôi sang các lớp khác, và không lâu sau chắc chắn cả trường sẽ biết. Miệng đời mà, từ lời nói đến thực tế luôn bị bóp méo một cách không thương tiếc. Tôi nói một đằng, họ nghe một nẻo, rồi tiêm thêm mấy thứ không rõ nguồn gốc vào cho thêm phần "kịch tính". Cái đen đủi là tôi lại học chung với toàn những thành phần mồm to, miệng rộng. Một khi đã truyền tai nhau, chuyện gì cũng có thể bị đẩy lên thành cơn bão cấp 10, cấp 11.
Nhưng giờ thì mọi chuyện đã lỡ, và chẳng có cách nào để kéo lại được nữa. Nếu tôi có thể triệu hồi Doraemon, tôi sẽ mượn cỗ máy thời gian để quay lại sửa sai. Nhưng đời không như là mơ, và giờ điều quan trọng hơn cả là Dương Anh đang giận tôi rồi.
Tôi lủi thủi bước về chỗ ngồi, ngón tay rón rén chạm nhẹ vai Trà, đang ngồi cạnh Dương Anh, để nhường chỗ cho tôi. Trà nhìn tôi đầy thông cảm, đứng dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-dai-ngan-ha-om-lay-vi-sao/3623190/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.