"Tại mày thay đổi nhanh quá đấy, cho tao xin lỗi" - Dương Anh lúc này như con mèo nhỏ xinh đáng yêu, có lẽ đang cảm thấy có lỗi.
Tôi phì cười.
"Cười gì?"
"Tại lần đầu thấy mày biết nhận lỗi với tao, cứ thế mà phát huy" - Tôi vỗ nhẹ đầu Dương Anh, nói đúng hơn là vò rối bù đầu con bé.
Dương Anh nắm cổ tay tôi bỏ xuống, mặt hung hăng - "Hỏng tóc bố"
Phút chốc tôi lại im bặt, lặng lẽ nhìn Dương Anh buộc lại mái tóc nhàu nhĩ, chính tôi cũng chẳng hiểu mấy cái hành động kì lạ mà mấy hôm nay tôi làm với Dương Anh.
Hồi nãy tôi có chút kích động, tôi vui đột ngột trước lời xin lỗi của nó, vô thức lấy tay vò rối mái tóc Dương Anh.
Để ý kĩ thì Dương Anh rất đáng yêu, cái gì cũng nhỏ nhắn, xinh xắn, dáng vóc Dương Anh cũng vậy.
Tôi hay gọi con bé là "Heo con", nhưng lại là cái biệt danh mà tôi quen miệng gọi, bất cứ lí do gì cũng khó mà bỏ, tôi thấy nó cũng đáng yêu.
Tôi lại nhìn xuống vòng eo của Dương Anh, tim tôi như hụt mất một nhịp, nó làm tôi nhớ lại sự việc trên cầu thang lớp hôm qua, tôi ôm trúng eo con bé, không nghĩ eo nó thon nhỏ tới vậy, cái vòng eo ấy luẩn quẩn trong đầu tôi suốt hôm qua tới giờ, tôi vội quay mặt đi, chân tay khua lung tung rơi mất cái bút của Dương Anh.
"Lại sao thế? Mày có vấn đề về thần kinh à?" - Dương Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-dai-ngan-ha-om-lay-vi-sao/3598996/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.