Trở lại Dương Anh's POV nhé!!!
Tôi chăm chú nghiêng mặt nhìn Bảo Anh, có vẻ nó vẫn đang suy nghĩ câu trả lời, tôi nghĩ câu hỏi vừa rồi đâu có khó, tại sao nó lại mất nhiều thời gian suy nghĩ như vậy, vài giây sau nó mới đáp.
"Tao nghĩ từ nay tao chẳng dám chọc mày nữa" - Bảo Anh không trả lời đúng trọng tâm câu hỏi.
"Tại sao? Trước giờ bọn mình có bao giờ hòa thuận đâu, hơn nữa lại còn là kẻ thù" - Tôi nói thẳng thừng mối quan hệ của cả hai, nhưng nó đúng là vậy.
"Ừm..."
"Vì tao coi mày là người bạn đặc biệt!" - Nó trả lời sau một lúc do dự.
Tôi có hơi bất ngờ vì câu trả lời của nó, "đặc biệt" ở đây nghĩa là gì? Tôi thấy có điểm bất thường ở đây.
"Ý mày là..."
Bảo Anh bắt đầu cười khúc khích, tôi không dám nói lên suy nghĩ của mình, sợ nói sai sẽ bị nó mỉa mai.
"Ý tao là bọn mình có duyên ấy, chứ tao biết mày nghĩ gì mà, tưởng bở ít thôi heo con à" - Bảo Anh vừa cười, vừa nối tiếp câu nói chưa hoàn chỉnh của tôi.
"Vậy nói xem tao nghĩ gì nào?"
Bảo Anh khựng lại, vành tai đỏ ửng lên - "Tao không muốn trả lời có được không ?"
"Thôi cũng không sao, nhưng tại sao mày lại nghĩ bọn mình có duyên"
"Mày nghĩ xem, chung lớp 4 năm trời, rồi lại gặp nhau trong một trường, một khối, một lớp, hơn nữa còn một bàn...chưa kể nhà còn khá gần, cứ hễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-dai-ngan-ha-om-lay-vi-sao/3598995/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.