Chương trước
Chương sau
Tôi bất lực nằm xuống ghế, cầm chiếc điện thoại giơ cao lên, trên Messenger liền xuất hiện biệt danh Heo con cutii đứng đầu đoạn chat, tôi liền nghĩ xin lỗi bình thường không được, thì dùng biện pháp mạnh, tôi nhắn 100 cái tin nhắn có nội dung.

/Vũ tổng xin lỗi tiểu thư Dương Anh cutii/

100 lời xin lỗi với nghệ thuật điệp cấu trúc như thế, học sinh giỏi văn, hơn nữa còn là con gái như Dương Anh, làm sao mà nỡ giận tôi lâu như vậy, lần này tôi chắc chắn 100% Dương Anh sẽ hết dỗi.

Theo kinh nghiệm bị Dương Anh dỗi lần thứ nhất, tôi thấy Dương Anh khó chiều, khó dỗ dành kinh khủng, Dương Anh luôn nhận 2 lời xin lỗi, một phụ, một chính. Xin lỗi phụ là xin lỗi bằng lời nói, tin nhắn nhưng tác dụng chỉ 40%, xin lỗi chính là phải lấp đầy cái bụng không đáy của nó, ý là cần có đồ ăn vặt.

Sau 10 phút tôi nhắn cho Dương Anh, cuối cùng con bé cũng rep lại 100 lời xin lỗi của tôi.

/Mày biết là lag máy tao lắm không?/

/Heo con cutii đã đặt biệt danh cho bạn là Vũ tổng khắm lằm lặm/

Không cần gặp mặt Dương Anh tôi cũng đoán được nó đang rất vui và đang tủm tỉm cười, vì làm gì có thằng con trai nào xin lỗi trân thành như tôi.

Nhưng cái biệt danh tôi đặt cho nó đáng yêu như nào, nó lại đặt khác hoàn toàn, nghe cái biệt danh nó đặt cho tôi bốc mùi quá.

/Vậy là tha lỗi cho tao rồi nhé/

/Có cái nịt, xin lỗi chưa có tâm/

/Vậy một gói bimbim, một cốc trà nho kem cheese. Heo con hết dỗi chưa?/

/Cũng được, nhưng mai bị đồn thì tao không muốn đâu, đến tai mẹ tao thì toang, trong trường toàn người quen/

Thì ra nó sợ bị hiểu lầm.

/Đồn thì yêu, mày nghĩ xem, tao đẹp trai, nhà có điều kiện, thành tích ầm ầm, vân vân mây mây, mẹ mày khéo còn ép mày yêu tao ấy chứ/

Thật ra tôi cũng chẳng biết sao mình có thể nhắn ra được mấy câu như này, nhưng đại khái là tôi chỉ đùa.

/???/

/Ý tao là không phải lo để tao nghĩ cách, chắc chắn mẹ mày sẽ không biết, thế nhé!/

/Ừ, nhớ mai mua bimbim với trà nho kem cheese cho tao nhé!!!/

Tôi đang thắc mắc là nó sợ mẹ nó hiểu lầm, hay nó quan tâm đồ ăn vặt xin lỗi của tôi.

/Biết rồi con heo này, nhưng cho tao xin phép xóa biệt danh và mày đặt cho tao cái biệt danh dễ nghe hơn được không?/

/Không nhé! Còn nhắn nữa là bà mày dỗi tiếp, để yên bà mày đi tắm/

/Ờ đi đi/

Tôi thở phào, cuối cùng thì nhiệm vụ khó nhọc nhất cũng đã hoàn thành.

Đúng lúc bố mẹ tôi về, tôi vui mừng vì bố mẹ tôi không còn gấp gáp như mọi ngày, bố mẹ tôi làm bác sĩ, cái nghề bận hơn cả chữ bận, nghỉ ngơi một chút cũng khó, gia đình còn chưa có một dịp đoàn tụ, sum họp nào đàng hoàng.

Bố tôi ngả lưng xuống ghế sofa, trông ông ấy rất mệt mỏi.

"Bố ạ, hôm nay bố mẹ không phải trực..."

Bố tôi đột ngột xen ngang lời tôi - "Tinh tú, bố mẹ chuẩn bị thu dọn quần áo tới TP.HCM một thời gian, bố mẹ chuyển công tác ra đó 1 tháng lần này nhận số tiền lớn, con ở nhà nhé"

"Vâng"

Tôi thật sự không biết, tôi cứ đáp đi đáp lại một từ "vâng" với bố mẹ bao nhiêu lần rồi, ngoài từ đó ra thì hết rồi.

"Đi thôi anh, xe chuẩn bị tới rồi" - mẹ tôi lại gấp gáp, lôi vali đã chuẩn bị mà không thèm nhìn tôi lấy một cái.

"Anh đây, đợi chút"

Tôi nhìn họ bận bịu như vậy mà chán nản, chẳng biết nên làm gì, thật sự đã rất quen với điều này rồi, dường như bệnh viện mới là nơi bố mẹ tôi sống.

Bố tôi chuẩn bị đi thì tôi níu tay bố - "Bố, tháng này sinh nhật con"

"Để sau đi, con hiểu cho bố, giờ bố rất bận, ở nhà cần tiển thì nhắn bố" - Bố nhẫn tâm bỏ đi, mặc tôi đang nghĩ gì.

Tôi đã thiếu thốn thứ tình cảm quan trọng nhất từ rất lâu, nhiều lúc nghe mấy đứa cùng lớp kể bị bố mẹ đánh, mắng thật ghét cảm giác ấy. Còn tôi muốn cũng không được, thà bố mẹ mắng tôi, chửi tôi chứ đừng nói yêu thương tôi bằng cách kiếm tiền lo cho tôi. Nó thật sự rất khiến tôi khó chịu.

/Bảo Anh/ - Đột nhiên Dương Anh lại gửi tin nhắn Mess cho tôi.

/Sao vậy?/

/Có người vừa chửi tao đấy, chửi thậm tệ luôn, mày có sẵn sàng bảo kê tao không? Nếu có thì tao xem xét việc có nên giận mày tiếp/

/Mày nghĩ tao là côn đồ hả, mà lại kêu tao bảo kê?/

/Không nhưng mày sợ hả?/

/Thế mày nói xem ai bắt nạt mày/

/Mẹ tao, tao dán trứng nhìn màu nó giống màu cái chảo thôi mà lôi tao ra so sánh với con Bánh Mì/

/Ai thì được, chứ mẹ mày thì tao chịu rồi/

/Đùa thôi, tao cảm thấy trêu mày vui phết, hí/

Cuối cùng tôi cũng vui lên được một chút, nhờ Dương Anh, nó nhiều lúc cũng không đáng ghét, mà tôi thấy cũng có chút đáng yêu.

/Mày chỉ biết ăn thôi mà, heo con có khác, học cách nấu ăn đi, sau có chó nó yêu/
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.