Ngày thứ bảy Ngôn Cách được nghỉ, muốn rủ Cố Dư đi chơi nhưng hắn nói hôm nay phải đi xa với Tô Phi để xem hàng, cô cũng chỉ biết dặn hắn đi đường cẩn thận khi nào về thì gọi, nhàm chán ngồi ở phòng khách vừa xem phim vừa ăn vặt, cô chợt nghĩ tới không phải còn mẹ Cố ở nhà à? Nhân lúc rãnh rỗi qua thăm bác ấy cũng đỡ chán nha, thuận lợi có thể chờ đợi bạn trai cô luôn, nghi nghĩ cô chay lên lầu thay đồ, chọn một bộ váy xòe làm cô càng thêm trả trung năng động.
…..
Tô Man Tử bên này còn đang mơ mơ màng màng ngủ đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô buồn bực nghe, giọng khàn khàn: “ Alo.”
“ Man Tử mau thay đồ đi, tớ đang bắt xe qua nhà cậu đó.” Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Ngôn Cách.
“Thì sao nha?” Tô Man Tủ khó hiểu hỏi lại, qua nhà cô thì qua chứ cô thay đồ làm gì đâu?
“Lẹ đi, mình qua là cậu phải xong rồi đấy, hôm nay mình dẫn cậu đi mua đồ.” nói xong Ngôn Cách cúp máy cái rụp.
Tô Man Tử: “?”
……
Khi ôm một đống đồ đứng trước một căn nhà cấp bốn sụp xệ, Tô Man Tử cảm thấy bản thân như xuyên về thời chiến quốc ngày xưa, cô không hề nghĩ giữa cái thành phố xa hoa tráng lệ này còn có một nơi tách biệt thế này, với lại….
“Công chúa, cậu dẫn mình tới đây làm gì vậy? Chúng ta đi phát đồ cho người nghèo hả???” Sao bỗng dưng hôm nay bạn thân của cô lại nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-tuy-hinh/907498/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.