Tô Phi định hỏi vài câu ai ngờ nghe Ngôn Cách nói vậy lập tức quên mất ý định, bắt đầu mở miệng công kích cô: “Nhóc nhỏ như vậy lại còn không cho người khác gọi cô bé, có gì sai đâu nha.”
Ngôn Cách quay ngoắt qua lườm cậu một cái, tức giận nói: “Tôi căn bản không phải con nít, hừ anh cũng có lớn hơn tôi được bao nhiêu đâu chứ!”
“Nhưng ít nhất cô vẫn gọi tôi là anh nha, xem lại lão Cố đi, còn không phải cô gọi cậu ta là chú à, hừ, yêu nhau rồi lại không nói cho tôi biết, uổng công lão tử phe cô bấy lâu nay, hừ!” Nói xong Tô Phi xách đít bỏ chạy, bởi vì cậu thấy Cố Dư chuẩn bị động thủ, ây dà, quên mất lúc nãy hắn nói Uông học tỷ gặp Giang ca ở đây, vậy có khi nào chị ấy cũng đang ở thành phố A không nhỉ, lát nữa phải hỏi kỹ mới được.
Ngôn Cách khinh thường hừ một tiếng, cái gì mà phe cô? Toàn là hố cô thì có chứ giúp ích được cái gì đâu!
“Muộn rồi em về đi, mai còn đi học.” Cố Dư cười cười nói, nhưng sắc mặt có chút tệ.
Ngôn Cách cũng không để ý nhiều, cô bĩu môi lầm bầm: “Lại phải đi học, chán chết em rồi, hay là mai chúng ta đi chơi đi??”
Cô giương đôi mắt đen láy nhìn hắn đầy monng chờ, cô muốn được đi chơi như những cặp đôi kia nha!
Cố Dư từ chối ngay lập tức, hắn nhìn thẳng vào mắt cô chậm rãi nói: “Không được, ngoan ngoãn đi học, chờ nào em nghỉ rồi anh dẫn em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-tuy-hinh/907497/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.