Chí Dư nhẹ nhàng bế bổng cô lên thở dài đáp:
- Nhan Nhan! Anh xin lỗi đã khiến em phải hoảng sợ. Để anh giúp em xử lí vết thương nhé!
Mộc Nhan gật đầu ôm chặt lấy cổ Chí Dư, cả người chôn vùi trong lồng ngực ấy. Vào đến phòng, cậu thả cô xuống ghế sô pha, quay người định đi lấy hộp y tế thì bị cô giữ lại giọng đầy hoảng sợ:
- Chí Dư! Anh đi đâu vậy?
Chí Dư cười xoa đầu cô đáp:
- Ngoan! Anh đi lấy hộp y tế lại đây!
Mộc Nhan chậm dãi gật đầu nhưng đôi mắt vẫn luôn dõi theo Chí Dư cho đến khi cậu quay trở lại mới yên tâm thả lỏng người. Chí Dư ngồi xuống bên cạnh cô đặt bàn chân cô bị thương lên đùi và bắt đầu xử lí. Cậu nhíu mày nhìn vết rách trên bàn chân trắng không tì vết của cô mà trong lòng khó chịu:
- Nhan Nhan! Lần sau chú ý đừng đi chân đất nữa nhé! Như vậy rất nguy hiểm!
Mộc Nhan không lên tiếng cô chỉ cúi đầu, đôi tay nắm chặt lấy vạt váy. Chí Dư thấy vậy tiếp tục nói:
- Đau thì bảo anh nhé!
Nhưng đến khi xử lý xong xuôi vết thương cho cô rồi mà Mộc Nhan vẫn không hề lên tiếng, chỉ cúi đầu ngồi đó.
Chí Dư thở dài đưa tay nắm lấy cằm cô nâng lên để cô nhìn mình:
- Mộc Nhan....
Hóa ra cô đang khóc, khuôn mặt đẫm lệ đầy ủy khuất nhìn anh, đôi môi nhỏ vì không muốn phát ra tiếng mà mím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-duong-lui-tan/3617179/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.