Mộc Nhan nghe lời Chí Dư ở trong nhà cũng tròn một tuần, mọi ngóc ngách trong tòa lâu đài đều được cô khám phá kĩ theo thói quen. Cô cảm thấy nơi đây như cách biệt với thế giới bên ngoài, cô chỉ biết ở đây nóng quanh năm nhưng không biết phía bên kia bức tường cao sừng sững kia là một thế giới như thế nào. Tuy nhiên cuộc sống như này hiện tại đối với cô cũng đủ rồi, có Chí Dư, có những khu vườn tuyệt đẹp còn có một nhà kính đầy ắp các loại hoa. Mỗi ngày cô đều không cảm thấy nhàm chán. Mải mê xem tư liệu về các loài hoa trong sách, Mộc Nhan đi một vòng quanh nhà kính. Cô cảm thấy thiếu thiếu gì đó, sau một hồi suy ngẫm đôi mắt hạnh nhân bỗng bừng sáng lên:
- Đúng rồi! Màu tím của hoa oải hương!
Mộc Nhan vui vẻ chạy về phía nhà chính, đôi chân trần phát ra tiếng động vang khắp mọi nơi cô đặt chân tới. Một người làm thấy vậy liền hốt hoảng nói:
Phu nhân! Người đừng chạy nhanh như vậy, sẽ ngã mất!Phu nhân! Người lại không đi dép!Mộc Nhan chỉ cười đáp lại rồi chạy nhanh lên tầng. Từ lúc có Mộc Nhan đến, nơi đây trở nên có sức sống hơn, người được gọi là ông chủ cũng hài hòa hơn khiến bọn họ cảm thấy dễ thở và không còn áp lực nữa. Trong lòng luôn thầm cảm ơn vị phu nhân đáng yêu này.
Mộc Nhan chạy một mạch vào thư phòng, Chí Dư ngồi ở bàn làm việc vẫn chăm chú xem tài liệu mà không để ý đến cô. Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-duong-lui-tan/3617181/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.