Tại một căn phòng ngủ mang chủ đạo màu đen xám, tầm nhìn ra ngoài núi rừng. Chí Dư ngồi bên cạnh giường vuốt ve lấy khuôn mặt đang nằm yên tĩnh trên chiếc giường lớn. Mộc Nhan một thân mặc váy dây trắng nằm đó, hơi thở đều đặn mà yếu ớt. Chiếc váy trắng này y hệt chiếc váy mà năm đó cô đã kết thúc mạng sống dưới cuộc đời của Dương Mộc Nhan. Một dòng chảy kí ức ùa về trong đầu Chí Dư vào năm cậu tròn 7 tuổi. Thời gian đó cậu cùng ba mẹ đang du lịch bên Ý, ba để cậu tại một khu trung tâm vui chơi và dặn:
- Chí Dư ngoan! Con ở đây chơi thật vui vẻ, đến tối ba mẹ sẽ quay lại đón con rồi cả nhà chúng ta cùng đi ăn ngon ngon nhé!
Chí Dư bám víu lấy váy mẹ mếu máo nói:
- Ba mẹ cho Chí Dư đi theo đi!
Mẹ Chí Dư ngồi xuống xoa đầu cậu dịu dàng nói:
Không được! Mẹ phải đi gặp người lớn nên sẽ khiến Chí Dư nhàm chán lắm. Chí Dư ngoan ở đây chơi vui nhé!Không muốn!Chí Dư không yêu mẹ nữa nên không nghe lời mẹ rồi à!Không! Không! Chí Dư sẽ ngoan ngoãn ở đây đợi ba mẹ đến đón! Chí Dư nghe lời mà!Ba cậu xoa đầu cậu hiền từ nói:
Vậy ba mẹ đi đây! Con nhớ không được chạy lung tung đó!Dạ! Tạm biệt ba mẹ!****米
Ba mẹ cậu đi rồi, đến tận lúc trung tâm đóng cửa cậu phải ngồi bên ngoài đợi mà ba mẹ vẫn chưa về. Chí Dư sợ hãi ngồi co ro một góc. Rồi cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-duong-lui-tan/3617169/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.