Suốt một tuần ngày nào Mộc Nhan cũng đòi ba cho đến thăm Chí Dư. Cô luôn mang theo đồ chơi mình yêu thích để chơi với cậu, có hôm trời đẹp thì cùng cậu ra ngoài khuôn viên để dạo chơi với các bạn nhỏ khác. Nhưng cậu nhất quyết không chơi với các bạn khác nên cô đành cùng cậu ra một góc khác chơi riêng. Chí Dư tuy đã hồi phục nhưng trên người với những vết sẹo lấp kín đó có lẽ là lý do mà cậu không muốn chơi cùng ai, Mộc Nhan nghĩ vậy.
Nhưng cô nào đâu biết, trong thế giới của Chí Dư chỉ cho phép mình cô ở đó. Và cậu cũng muốn cô chỉ quan tâm có một mình mình.
Một ngày mới lại bắt đầu, như thường lệ cô chuẩn bị đồ chơi để ba Dương đưa mình đến bệnh viện chơi với Chí Dư. Nhưng ba Dương lại bảo:
- Mẹ con nhớ con lắm. Nên chúng ta phải về nhà thôi. Chí Dư sẽ có người nhà đến đón sớm thôi.
Mộc Nhan khóc lóc làm loạn lên:
- Oa....oa..huhu..Nhan Nhan không muốn. Nhan Nhan muốn đến chơi với anh cơ...
Ba Dương nghiêm mặt nói:
- Nhan Nhan! Con không thương mẹ nữa sao. Mẹ vì nhớ con mà bị ốm rồi đấy.
Mộc Nhan nín khóc dùng đôi mắt to đen láy đỏ hỏn vì khóc nhìn ba:
- Nhan Nhan thật hư! Nhan Nhan yêu mẹ nên sẽ về với mẹ ạ.
Một đứa trẻ còn độ tuổi ngây thơ, nên dù buồn vì không còn bạn chơi nhưng khi về với gia đình, cô bé lại vui vẻ trở lại. Dường như mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-duong-lui-tan/3617171/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.