Sáng hôm sau, Mộc Nhan tỉnh dậy cả người đều mệt mỏi, hơi thở yếu ớt. Đưa tay xoa thái dương vì cơn đau đầu vẫn không dứt, lúc này cô mới để ý mình đang ở trong một căn phòng xa lạ. Lướt đến bên cạnh giường thì thấy
Chí Dư đang gục đầu ngồi ngủ cạnh giường, tay bấu víu lấy góc váy của cô như thể sợ cô sẽ chạy mất. Hô thở đều đặn, khuôn mặt lúc ngủ của cậu rất giống với hình ảnh trước đây mà coi quen biết. Nhưng khi tỉnh dậy cậu lại có chút xa lạ khiến Mộc Nhan không thích ứng nổi. Khẽ động người muốn bước xuống giường, cô mới chợt nhớ ra chân mình đang bị chẹo. Mộc Nhan thở dài nghĩ lại những chuyện ngày hôm qua, tâm trạng cô giờ rất tồi tệ nhưng đến một giọt nước mắt cũng không hề rơi. Là vì quá đau lòng đến chết tâm hay bản thân đã sớm buông bỏ? Nhìn ánh mắt trời xuyên vào tấm kính trong suốt trong phòng chiếu lên khuôn mặt không cảm xúc của cô, thật bình yên. Là ánh dương giữa trời đông buốt giá sao? Vậy mà sau trận mưa tuyết tối quá cô vẫn có thể đón ánh dương của ngày hôm sau. Mộc Nhan mỉm cười đầy mãn nguyện tận hưởng một buổi sáng bình yên. Đúng lúc
Chí Dư bị động mà tỉnh dậy, thứ cậu nhìn thấy lại là nụ cười bình yên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Lòng Chí Dư cũng vì vậy mà ấm áp, cậu ôm nhu cất lời:
- Mộc Nhan! Cậu cảm thấy thế nào rồi?
Mộc Nhan mỉm cười đáp:
- Cảm ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-duong-lui-tan/3617155/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.