Đến biệt thự Liễu gia, Mộc Nhan xuống xe thì bị Chí Dư cản lại:
- Mộc Nhan! Tớ đưa cậu vào nhà nhé, chân cậu đang bị thương.
Mộc Nhan cười trừ đáp:
Không cần đâu, mình tự vào được. Nhưng... Chí Dư, vậy nhé! Tạm biệt!Nói xong, Mộc Nhan nhanh chóng xuống xe đi vào nhà mà không hề ngoảnh lại. Chí Dư nhìn cô đi vào nhà, đôi mắt khẽ nheo lại, miệng khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười hời hợt sau đó liền phóng xe đi. Mộc Nhan khó khăn đi đến trước cửa nhà thì có chút ngạc nhiên, cửa nhà vậy mà mở, chẳng nhẽ ba mẹ Liễu về rồi. Mộc Nhan vui vẻ hớn hở đi vào phòng khách, nụ cười chợt tắt khi thấy Quân Mạc Phàm, một thân âu phục đen ngồi hiên ngang trên ghế sô pha. Bàn tay thon dài không ngừng xoay chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út, đôi mắt như nhìn thấu hồng trần bắn thẳng về phía cô khiến Mộc Nhan tự dưng cảm thấy chột dạ:
- Anh...anh...sao vào được... đây...
Quân Mạc Phàm liếc nhìn chiếc áo sơ mi đen cô đang mặc mà tâm trạng trùng xuống, giọng âm trầm vang lên:
- Thay đồ đi!
Mộc Nhan nhìn lại đồ mình mặc mà suy tư, cô đang mặc đồ của con trai nhưng thì sao chứ, người đã có gia đình như anh có tư cách gì quản cô. Coi vẻ mặt không hề thấy chút sự tội lỗi nào của Mạc Phàm khi làm chuyện có lỗi với cô, Mộc Nhan bướng bỉnh đứng đó kiêu căng nhìn anh:
- Đồ của tôi thì làm sao? Tôi mặc cái gì đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-duong-lui-tan/3617157/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.