Hôm sau cô với vẻ mặt tức giận tiến lại xe anh, định mở cửa ghế sau để ngồi nhưng không được, anh mở cửa kính xe ra nói:
- Lên đây!
Cô vùng vằng đi lại mở cửa rồi đóng sầm một tiếng. Anh cười nói:
- Em cứ phá thoải mái đi, thứ tôi không thiếu nhất là tiền.
Mộc Nhan lạnh nhạt nói:
- Quân thiếu cho gọi tôi có việc gì mà phải phi xe vào tận cổng nhà tôi thế.
- Đưa em đi chơi.
- Quân thiếu rảnh rỗi đến vậy sao!
- Hôm qua khiến em không vui nên hôm nay đến bù.
- Đền bù? Có vẻ ngài thấy tôi dễ dãi lắm hả.
Quân Mạc Phàm suy nghĩ một hồi rồi bật cười nói:
- Tôi đâu có quan tâm.
- Anh…
Mộc Nhan tức giận nói không nên lời, cô tập trung nhìn ra ngoài ngắm đường ngắm cảnh còn dễ chịu hơn. Nơi anh đưa cô đến phải băng qua một con đường đèo hai bên toàn là núi và cây cối. Đi khoảng 10km là một khung cảnh biển đẹp đến động lòng người. Màu nước biển lại trùng với màu xanh tự nhiên của bầu trời khiến chúng như hòa làm một. Mộc Nhan thích thú hạ kính xuống để ngắm nhìn. Quân Mạc Phàm đỗ xe tại một khu đất trống gần kề biển rồi xuống xe cùng cô. Mộc Nhan trùng hợp nay lại mặc váy trắng, cô tháo giầy chạy ra bãi biển. Quân Mạc Phàm cúi người cầm dép cho cô rồi đi theo sau cô. Anh nhìn khung cảnh bình yên này mà có chút yên lòng, anh ước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-duong-lui-tan/3574447/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.