Tối hôm đấy cô cùng Quân Mạc Phàm đi ăn tối sau đó cùng lên phố đi dạo, cô vui vẻ dắt ăn đi ăn kem rồi ăn vặt đủ các món. Đôi chân nhỏ không ngừng kéo anh chạy theo, mặc dù anh không ăn nhưng vẫn im lặng theo bước chân của cô, ngắm nhìn khoảnh khắc ánh dương nhỏ trong lòng anh không ngừng tỏa sáng. Cô kéo anh lại gần chiếc ghế đã rồi nói:
- Anh ngồi đây đợi em nha, em qua bên kia mua nước rồi quay trở lại ngay. Anh muốn uống nước trái cây vị gì?
- Vị dâu đi.
Mộc Nhan bĩu môi nói:
- Anh thích uống vị dâu giống em sao? Đàn ông mà lại thích vị dâu sao!
Anh mỉm cười nói:
- Những thứ em thích, anh đều thích!
Mộc Nhan nghe vậy mặt liền đỏ lên như trái cà chua, cô không nói lời nào liền lon ton chạy đi mua nước, anh chỉ biết nhìn theo và bật cười. Mộc Nhan của anh luôn đáng yêu như vậy!
Mộc Nhan vui vẻ cầm hai ly kem đi trở lại nhưng khi chỉ còn cách chỗ anh vài bước thì anh bỗng đứng dậy. Biểu cảm của Quân Mạc Phàm trong mắt cô rất lạ, đôi mắt anh không giấu được cảm xúc ngạc nhiên đan xen lẫn nỗi nhớ. Một lần nữa anh cất giọng lớn khiến cô liền nhớ tới cảnh ở du thuyền:
- Mộc Nhan! Nhan Nhan!
Anh chạy lướt qua cô, bờ vai cô bị anh xô đẩy khiến hai cốc kem trên tay rơi xuống. Cô quay người lại run rẩy gọi tên anh:
- Quân Mạc Phàm!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-duong-lui-tan/3574446/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.