Những lời nói kinh tởm vang lên phía sau cô, Mộc Nhan nhẫn nhịn bò lại gần cây súng. Mưa hòa lẫn cùng máu tạo nên mùi tanh tưởi khó ngửi, cô thở ra hơi đầy khó nhọc tự dặn bản thân rằng:
- Đừng ngất! Làm ơn! Mộc Nhan phải tỉnh táo lên! Ức…ức…Quân Mạc Phàm anh ấy cần mày…ức…ức…
Giấy phút bàn tay dơ bẩn của bọn chúng chạm vào cơ thể cô, Mộc Nhan như vớ được sự sống khi lấy được súng, cô không chần chừ nã súng vào đầu bọn chúng. Bọn chúng chưa kịp nhận ra đã lần lượt ngã xuống. Nhưng không ổn, chỉ có ba viên đạn được bắn ra thì súng đã hết đạn. Còn một tên sống xót đang nắm lấy chân cô. Hắn sau khi nhìn thấy đồng bọn của mình bị cô bắn chết thì tức giận tát thật mạnh vào mặt cô, giọng chửi tục vang lên:
- Mẹ kiếp! Con điếm! May dám bắn chết anh em của tao! Giờ tao sẽ hành hạ mày đến chết! Còn thắng chó kia tao sẽ chặt từng bộ phận của hắn ra trước mặt mày rồi vứt cho chó ăn! Haha!
Nói xong hắn lại giáng thêm cái tát thật mạnh vào mặt cô, đầu Mộc Nhan trở nên choáng váng, tai cô bị ù đến nỗi âm thanh của mưa và lời thô tục của hắn như tiếng ong kêu rót vào tai. Hơi thở của cô trở nên đứt quãng, Mộc Nhan uất hận nhìn hắn đang hung hăng xé váy mình. Cô nắm chặt súng trên tay, nhân lúc hắn ghé khuôn mặt kinh tởm của mình lên cổ cô, cô dùng một tay ôm chặt cổ hắn, tay còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-duong-lui-tan/3574448/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.