Khi Quân chạy tới nhà thằng Tuấn thì quây quanh phía trước khung cảnh thật hổn loạn, có khá nhiều người đang cãi nhau thậm chí có cả mấy chiếc xe tải dừng trước nhà rồi người khuân kẻ vác vật dụng trong nhà khá tấp nập. Mẹ thằng Tuấn đang kéo tay, kêu gào ngăn cản nhưng thật vô ích. Quân dừng xe lại, cậu chạy tới hỏi lớn:
– Có chuyện gì vậy cô? Mấy người này làm gì vậy? Bác trai đâu?
Mẹ thằng Tuấn ngồi bệch xuống đất mà khóc:
– Hu hu… Công an lại mời ổng lên đồn nữa rồi, mấy người này đang tới đây xiết đồ nhà cô! Quân ơi!
Quân la lên:
– Trời sao cô không điện thoại báo công an? Để con gọi cho!- Cô gọi rồi, mà nãy giờ có thấy ai xuống đâu?
Quân hỏi chuyện mẹ thằng Tuấn một lúc thì mới thấy một chiếc xe Jeap của công an từ xa chạy đến. Mấy chiếc xe tải lúc ấy mới chịu túa ra bỏ chạy. Quân dìu mẹ thằng Tuấn vào nhà, trông bà ủ rũ và tóc tai rối bời. Căn nhà thằng Tuấn giờ đây trở nên tang hoang và trống hươ trống hoắc như một bãi chiến trường. Bé Tư đang ngồi khóc trong nhà, bên cạnh nó có một thằng con trai nhìn trẻ và đẹp trai hơn cả nhóc Tuấn nữa, khuôn mặt lại hao hao chắc là anh của nhóc rồi. Thấy Quân hắn khẽ gật đầu. Mấy tên dân phòng túa vào hỏi thăm ba điều bốn chuyện, một ông mặc đồng phục công an cũng ghi ghi chép chép cái gì đó rồi cũng bỏ đi dù chưa giải quyết được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-yeu-cho-anh-xin-loi/2790661/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.