Bà Tấn khẽ trách chồng:
– Ông! Ăn nói gì kỳ cục vậy?- Kỳ cục hả? Giờ tao không còn gì để mất cả, mày cút đi, cút ngay đi! Từ nay đừng hòng gặp mặt con trai tao nữa, không là tao liều mạng với mày!
Quân cúi đầu chào thưa hai người lớn rồi xin phép ra về. Thật lòng thấy gia đình nhóc như thế nó cũng đau buồn lắm, dù cho ba Tuấn có ghét bỏ nó như thế nào đi nữa thì nó vẫn luôn dành cho ông ấy một tình thương rất lớn chỉ vì một lẽ đơn giản: ông ấy là ba của nhóc. Tuy đã từng ăn nói không lễ độ với ông nhưng bây giờ thấy hoàn cảnh ông như vậy nó lại thương ông nhiều hơn. Không biết bản thân nó có ích kỷ hay độc ác không khi nó lại mong rằng ba con Quyên bỏ lơ nhà nhóc luôn để nhóc khỏi bị phụ thuộc và chịu sự ràng buộc với họ nữa. Ước gì nó có khả năng lo cho họ nhỉ?…
Trong lớp thằng Kỳ Trương hôm nay chạy lại ngồi gần Quân và hỏi:
– Ủa? Cái laptop của mày đâu rồi Quân?
Quân bối rối, ậm à, ậm ực:
– Ờ… tao đem sửa rồi!- Sửa? Mày nói chơi hay nói giỡn vậy? Mày là thợ mà đem máy đi sửa là sao?- Hư phần cứng! Đem đi đóng chíp lại!- Sao sáng này mới thấy mày chat mà?- Mới… hư! Mà làm gì mày hỏi nhiều quá vậy?- Thì tao không thấy nên hỏi thăm thôi, mày làm gì dữ vậy?
Kỳ Trương buồn buồn bỏ đi. Quân ngồi thừ ra đó một lúc rồi nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-yeu-cho-anh-xin-loi/2790663/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.