(Lời kể của Nhất Thiên)
Tôi thay bộ trang phục hằng ngày bằng bộ vét đen, cầm đoá huệ trắng cắt ngoài vườn tuần trước đi ra ngoài. Khi tôi đi ngang qua phòng khách, gặp mẹ, mẹ tôi hỏi:
- Con đi gặp con bé à?
- Vâng. – Tôi mỉm cười. – Con phải thăm em ấy một chút.
- Cẩn thận, đừng để con bé phải khóc.
Tôi khẽ gật đầu. Mẹ tôi phẩy tay, cho phép tôi ra ngoài.
- Tim con vẫn thế nhỉ?
- Vâng, dù sự việc đã xảy ra hai năm nay rồi.
Đến cổng, tôi dặn ông quản gia:
- Thiếu phu nhân có hỏi, ông cứ bảo tôi có việc.
- Vâng!
Bỗng, điện thoại di động trong túi tôi lại rung lên. Tôi rút ra, nghe thử.
- Đến đây ngay! - Một giọng nói vang lên đầu dây bên kia.
Tôi không trả lời, tắt máy ngay. Vậy là hắn về rồi. Tôi lê bước đến điểm hẹn cũng là nơi tôi mang hoa huệ trắng đến hàng tháng: nghĩa trang Hoàng Hôn. Đếm từng tấm bia một, đúng tấm bia thứ chín: Đặng Tiểu Huệ tôi dừng lại. Đặt đoá hoa huệ trắng lên, tôi thì thầm:
- Chào em.
- Đặng Tiểu Huệ, hưởng dương tám tuổi, nguyên nhân là do tai nạn giao thông.
- Giang Phách. – Tôi thở dài.
Đã hai năm không gặp, Giang Phách vẫn như xưa. Với cái điệu bộ đầy kênh kiệu và dễ ghét. Tôi hỏi:
- Bạn về từ hồi nào?
- Mới hôm qua, vừa được đón từ côi nhi viện ra.
Giang Phách đến bên mộ Tiểu Huệ, vuốt ve tấm bia đã bị mưa gió bào mòn. Khi cậu ta nhìn qua đoá huệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-to-gan-day/648541/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.