-Thì ra hai con quen nhau à? – Phu nhân mở to mắt ngạc nhiên.
- Dạ, Trân là bạn con. – Tôi gãi đầu, vẫn còn không tin vào mắt mình.
Còn Trân thì lắp bắp.
- Bồ... là cái gì ở nhà này?
- Ờ thì...
- Dâu nhà bác đấy. 10 năm sau Thiên và nó sẽ kết hôn. – Phu nhân mỉm cười.
Mặt thằng nhóc đỏ bừng, nó hét lên:
- Mẹ! Hôn ước chưa ký!
- Chỉ còn vấn đề thời gian thôi. – Phu nhân lấy quạt che miệng, cười hì hì.
- ----***-----
- Thì ra “Ve chai” mà Mai nhắc chính là chị! – Nó mỉm cười. - Đặt biệt danh hay đấy!
Trân lườm tôi, giọng tức giận.
- Bạn bè gì nhìn nhau không biết nhau. - Nhỏ quăng cái gối về phía tôi.
- Ờ. Bình thường bồ mang hai cái miểng chai hôm nay chơi cặp kính sát tròng, ai mà nhận ra được. – Tôi thở dài.
Thằng nhóc nói:
- Lâu lắm không gặp chị, muốn đi chơi vườn hoa với em không?
- Tất nhiên! – Trân nắm tay thằng nhóc, mỉm cười.
Quái! Siết gì mà chặt thế? Lại còn tươi cười thân mật nữa. Tự nhiên tôi thấy ngứa con mắt.
- Cho đây đi với nhé! – Tôi giật tay thằng nhóc lại. – Nhé!
- Ờ.
Trên đường ra vườn hoa. Tôi thấy cánh tay của nhỏ Trân cứ khều khều, muốn giật lại tay thằng nhóc. Đồ cứng đầu! Để chắc ăn, tôi đi giữa, một tay nắm một tay người. Mặt nhỏ buồn so. Còn thằng nhóc cứ cười suốt, lâu lâu bật ra thành tiếng.
Đến một gốc cây đại thụ, ba đứa tôi ngồi xuống. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-to-gan-day/648515/chuong-23.html