Đã hai tuần rồi tôi chưa nói chuyện lại với “Ve chai”, thế là bộ ba chúng tôi chỉ còn tôi với nhỏ “Atula” thôi. Không khí thật ngột ngạt.
- Xin lỗi “Mọt sách” nhé! Hồi bữa mình lỡ lời.
- Hả? – Đang ngồi trên chiếc ghế vô cùng thăng bằng tôi cũng bị choáng.
Không phải chứ? Nhỏ “Ve chai” đang cúi đầu xin lỗi tôi chuyện hồi bữa. Thật không thể tin vào mắt mình, tuy nhỏ này biết đúng biết sai thật nhưng cố chấp chưa từng thấy, phải chờ người ta xuống nước mới làm lành dù lỗi sờ sờ là của mình. Nay lại thân hành xin lỗi... Tiêu rồi!
Tôi chạy như bay xuống lầu, miệng hét lên:
- Thông báo! Thông báo! Sắp có thiên tai xảy ra. Mọi người mau về nhà tìm nơi ẩn nấp.
- Khoan đã!
“Ve chai” chạy theo tôi, cố với lấy tay tôi. Nhưng nhỏ chạy sao lại.
Tôi phóng một mạch về nhà. Đóng rầm cửa.
- Xuống hầm! Xuống hầm gấp! Sắp có thiên tai, động đất, lũ lụt xảy ra rồi. – Tôi xách thằng nhóc lên, chạy ra vườn.
Nó nhảy xuống, hét lớn.
- Gì vậy? Đang đôn đốc dọn dẹp.
- Tiêu rồi, thiên tai sắp ập xuống rồi. – Tôi thở hồng hộc, hồi nãy chạy nhanh quá.
- Đừng có xạo, dự báo thời tiết mới hôm qua còn nói trời đẹp mà. Xạo!
- Thật đấy! Sáng nay bla bla... – Tôi kể lại sự bất thường của hôm nay cho nó nghe.
Nó nghe rồi phì cười.
- Thật là... người ta đã xin lỗi thì cô phải chịu khó nghe chứ, ai lại sợ như vậy.
Tôi đỏ mặt, ngượng nghịu.
- Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-to-gan-day/648514/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.