Từ cái ngày “Ve chai” nó tuyên chiến với tôi, tôi với nó không nói chuyện với nhau nữa, mà có chăng cũng chỉ là hỏi bài hay thảo luận thôi. Một tuần sau nhỏ chuyển qua lớp khác (Nhỏ nói là nhỏ không muốn kế hoạch cạnh tranh bị lộ). Những tưởng cái hôm nó làm lành là có thể hàn gắn lại, ai dè “mèo lại hoàn mèo”.
- Bồ với “Ve chai” nghỉ chơi à? – “Atula” hỏi. (Nó vẫn chơi với tôi, Trân chơi với nó là nhờ tôi thôi)
- Ờ. – Tôi chán nản gật đầu.
- Giận dai thật! – Vân giậm chân.
- Nói nữa làm gì, đi! – Tôi khoác vai con bạn độc nhất tới quán kem.
- ----***-----
Về tới nhà rồi, sắp sửa chạm mặt với cái cảnh đáng ghét. Thằng nhóc mà không giữ kẽ có lẽ là nhà sập lâu rồi.
- Tôi về rồi đây.
- Về rồi đó hả? – Con nhỏ này ra đón tôi.
- Chào bạn hiền. – Tôi gắng gượng nở một nụ cười.
Nó chạy ra, mỉm cười.
- Hôm nay thắng bao nhiêu ván?
- Ba mươi! – Tôi hăng hái nói.
- Đúng là chằn cái! - Nhỏ Trân chống nạnh, mỉm cười.
Điên tiết lên được, trước mặt thằng nhóc lúc nào cũng hạ thấp danh dự con bạn này hết. Từ cái ngày đó đến giờ là nhỏ dốc hết toàn bộ từ ngữ để tả một người con gái cỡ Thị Nở để nói về con bạn khốn khổ - giờ là địch thủ của nhỏ.
- Vào trong nghỉ ngơi một lát đi! – Nó nháy mắt với tôi.
- Ờ!
Tôi hăng hái bước vào phòng riêng. Nó bảo tôi vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-to-gan-day/648516/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.