Dụ An ở trên xe đập cửa đến nỗi lòng bàn tay đều đỏ lên.
Cậu nhìn bóng người phía sau càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn thu tay lại. Hộp cơm hộp bị kẹp trong ngực lạnh lẽo, lạnh như trái tim của Dụ An.
Một người đàn ông gầy gò nhìn cậu yên tĩnh lại, lạnh lùng liếc cậu nói: "Không náo loạn nữa?"
Dụ An cúi đầu nhìn xúc tu nhỏ, hít hít mũi.
Ánh mắt người đàn ông hạ xuống, rơi xuống hộp cơm của Dụ An, lại mở miệng: "Hộp đồ ăn này của cậu có bán không? Tôi mua."
Người đàn ông thích nhất là ăn hải sản, kể từ khi bùng phát tang thi, anh ta thật lâu không có ăn đến một miếng.
Dụ An ôm chặt cái hộp, nghiêm mặt, phun ra hai chữ: "Không bán!"
Đây là xúc tu của Tiểu Bát nhà cậu, cậu có thể nhận ra!
Màu sắc của nhóc con là tím đậm pha một chút nâu, không giống với những đồng loại khác. Ngoại trừ màu sắc có khác biệt, xúc tu của Tiểu Bát Tể cũng rất đặc biệt.
Dụ An đối với tất cả các chi tiết trên người đám Tể Tể, đều rõ như lòng bàn tay.
Tay cậu run rẩy nhéo nhéo xúc tu, cố nén đau lòng mất con, phân tích trạng thái của các con.
Trước khi cậu ngủ, ngoại trừ Đại Tể sắp tiến vào thời kỳ trưởng thành ra, những Tiểu Tể khác còn chưa tiến vào thời kỳ trưởng thành, chỉ mới ở thời kỳ sinh trưởng.
Cậu không biết đám Tể Tể bước vào thời kỳ trưởng thành, thân thể chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-tang-thi-khong-muon-bi-danh/2659471/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.