Dụ An nghe thấy tiếng Bùi Tư xì xì, lập tức buông tay, ánh mắt nhìn sang.
Bùi Tư nắm tay thành quyền che miệng, che khuất nụ cười trên môi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
"Nào, Dụ An." Anh nói sang chuyện khác, cầm giấy bút viết chữ: "Chúng ta làm một cuộc điều tra nhỏ, như vậy anh mới có thể dẫn em về. Em biết chữ không?"
Dụ An nhìn thấy chữ viết trên giấy, vẻ mặt chần chờ.
Cậu đã giả bộ điếc rồi, bây giờ còn cần giả bộ mù chữ nữa không?
Bùi Tư kiên nhẫn chờ cậu nhìn trong chốc lát, chờ cậu rốt cục gật đầu rồi tiếp tục viết chữ: "Nói một chút quê quán của em, cùng với tại sao đi Mật Thuẫn?"
Đầu óc Dụ An không ngốc.
Cậu biết lai lịch của bản không thể bị phát hiện, cho dù bị phát hiện cũng không sao, cậu còn có mười thằng nhóc biến dị nữa mà.
"Tôi bị bệnh, có nhiều việc không nhớ."
Dụ An chậm rãi giả thích: "Mẹ tôi qua đời lúc tôi bốn tuổi, ba ba đưa tôi đến bệnh viện. Mỗi lần chữa bệnh xong đều sẽ có chút di chứng, chỉ là không nhớ được rất nhiều chuyện."
Cậu không hoàn toàn nói dối.
Trong quá trình trị liệu, mỗi lần tỉnh lại đều phải quên đi một số chuyện, nhưng đều là những chuyện không quan trọng.
Bố mẹ cậu, Selina, lũ Tể Tể..
Cậu đều nhớ kỹ!
Dụ An khai báo thân thế xong, còn lại là nói bậy: "Tôi cùng người khác đến Mật Thuẫn, tôi không biết bọn họ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-tang-thi-khong-muon-bi-danh/2659473/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.