Thẩm Đằng đóng cửa lại, anh dựa người vào cửa kiềm chế lại.
Anh vuốt ngược mái tóc lên lộ ra đầy đủ vầng trán cao, đi vào phòng vệ sinh tát nước lên mặt cho tỉnh táo lại một chút.
Sau đó anh đi giặt khăn mặt mát lạnh quay về phát hiện Mộ Thiếu Cẩn hóa thành con ốc sên cuộn trong chăn thành một cục tròn xoe.
Anh chạm lên cục chăn kia, cục chăn liền nhấc mông dịch sang tránh ra một đoạn.
Thẩm Đằng ngồi xuống giường vỗ nhẹ lên cục chăn, cục chăn tròn xoe lại dịch sang thêm một chút, có lẽ là bị mắc chân nên cục chăn tròn xoe lộn một vòng lật ngửa ra.
Mộ Thiếu Cẩn đã mặc quần áo đàng hoàng lại mếu máo bò ra khỏi chăn. Mơ mơ hồ hồ suýt chút nữa ngã lăn xuống giường liền được Thẩm Đằng kéo trở về.
Mộ Thiếu Cẩn lùi lại tránh khỏi tay anh " Anh đừng đụng em".
Nếu đã không yêu cậu thì đối tốt với cậu làm gì, để cậu suy nghĩ lung tung rồi lụy lại càng lụy không dứt ra được.
" Em là của anh, sao anh lại không được đụng" Thẩm Đằng lấy khăn giúp cậu lau mặt lau cổ nhưng lại bị đẩy ra.
Mộ Thiếu Cẩn môi mếu tới bẹp ra úp mặt xuống chăn chổng mông về phía anh " Em là của anh không sai, nhưng... anh cũng không được đụng em nữa".
Thẩm Đằng ôm lấy cậu muốn bứng củ cải trắng này lên nhưng củ cải trắng này ôm chặt lấy chăn như rễ bám vào đất.
Cuối cùng anh vẫn nhổ được cậu ra nhấc bổng lên bế như bế em bé.
" Nhóc con, tôi còn chưa xử lý em học ở đâu được trò quyến rũ tôi, em đã muốn trách ngược lại tôi rồi".
Mộ Thiếu Cẩn tủi thân nước mắt chảy như mưa " Em không có, em không có".
Thẩm Đằng ánh mắt trầm tĩnh lại, anh ôm cậu ngồi lên người mình, giúp cậu lau nước mắt.
Áo phông trắng của Mộ Thiếu Cẩn hơi rộng, vì bị xộc xệch mà cổ áo kéo xuống lệch sang một bên lộ một bên vai trông còn khiêu gợi hơn cả khi cậu cởi đồ quyến rũ anh.
Từ góc nhìn của Thẩm Đằng thậm chí còn nhìn xuyên qua cổ áo thấu vào bên trong nơi hai điểm hồng lúc ẩn lúc hiện.
Mộ Thiếu Cẩn nghĩ kỹ rồi, hôm nay cậu sẽ kết thúc tất cả, không muốn dẫy dưa thêm nữa.
Cậu cúi gằm mặt không dám nhìn tiên sinh, hai tay víu lấy góc áo anh, căng thẳng tới mức vò nát cả nó.
" Tiên sinh, em có chuyện muốn nói với anh".
Thẩm Đằng hơi kinh ngạc, bác sĩ nói cần phải giúp Tiểu Cẩn nói ra nỗi lòng là tốt nhất, anh còn đang đau đầu nghĩ cách làm sao để tạo ra cơ hội, không ngờ nhóc ngốc này chủ động muốn nói chuyện với anh.
Vậy quá tốt rồi.
" Ừm, em nói đi, tôi nghe đây".
Mộ Thiếu Cẩn lấy hết dũng khí nói ra được câu kia xong trong lòng lại hối hận nhưng một chân đã bước lên thuyền là không thể lùi lại được nữa, nhưng cậu vẫn là không dám.
Mộ Thiếu Cẩn suy nghĩ sắp xếp những gì muốn nói một hồi nhưng khi định mở miệng ra là lại quên mất tiêu.
Cậu bất lực cắn môi.
Thẩm Đằng dùng ngón tay xoa lên môi cậu " Đừng cắn nữa, sắp bục da ra rồi, sẽ đau đấy".
Tiên sinh càng quan tâm, dịu dàng với cậu như vậy Mộ Thiếu Cẩn càng cảm thấy không nỡ từ bỏ, nhưng cậu không buông bỏ không được.
" Vậy em nói hết một lượt anh mới được nói, anh phải nghe em nói đã".
" Được, tôi nghe em nói rồi giải thích một lượt luôn".
Mộ Thiếu Cẩn hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, sao trông tiên sinh có vẻ bình tĩnh thế nhỉ, nếu đã xác định mối quan hệ với Quỳ thiếu gia thì không phải nên lạnh lùng vứt bỏ cậu không cần lời giải thích hay sao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]