Mộ Thiếu Cần nhắm mắt nhắm mũi nói ra được câu này, cậu không dám ngẩng mặt lên nhìn anh.
" Chỉ vậy thôi sao? Tôi biết rồi, sao nữa?" Thẩm Đằng điểm tĩnh đáp.
Mộ Thiếu Cẩn chậm rãi ngẩng đầu lên lén nhìn biểu cảm của anh, hình như không có tức giận cũng như kinh ngạc.
Quái lạ thật.
" Chuyện của anh và Quỳ thiếu gia em có nghe nói rồi, người anh thích là anh ấy, em chỉ là một thế thân của Quỳ thiếu gia mà anh giữ bên mình để vơi bớt nỗi nhớ".
Mộ Thiếu Cẩn vừa nói lại không kiềm được nước mắt, trông vô cùng đáng thương.
"Em tự biết thân biết phận không dám so bì cạnh tranh với Quỳ thiếu gia, em chỉ cầu xin anh một chuyện... Đừng đuổi em ra khỏi nhà, em không biết bản thân có sống nổi nếu không có anh hay không".
Thẩm Đằng nhíu mày đầy tức giận, anh giận vì không biết là kẻ nào nói bậy bạ khiến nhóc con hiểu lầm tới mức
này.
Mộ Thiếu Cẩn đưa mắt nhìn anh, thấy trên mặt anh đầy vẻ tức giận thì trong tim hững lại một nhịp, khuôn mặt cậu tái nhợt.
" Tiên sinh..." giọng cậu run rẩy yếu ớt, hai tay bám lên trước ngực anh nhưng lại như bị bỏng mà nhanh chóng rụt lại, hai tay bẩu lấy nhau tự làm mình đau.
"Tiên sinh, anh đừng giận em có được không? Nếu anh không muốn em ở lại khiến Quỳ thiếu gia không vui vậy thì ngày mai em lập tức rời đi, chỉ cần anh đừng giận em mà... Hức".
Nhìn trạng thái của Mộ Thiếu Cẩn như vậy thì Thẩm Đằng lại càng giận hơn, anh định giơ tay lên xoa đầu cậu nhưng Mộ Thiếu Cẩn lại tưởng anh định đánh mình.
Cậu lồm cồm bò ra khỏi người anh, vừa khóc nước mắt nhiều tới không nhìn rõ vừa bước xuống giường, sau đó bị vấp mà ngã khuyu đầu gối xuống sàn.
Dưới sàn có trải một lớp thảm mềm, cũng không quá đau đớn nhưng đầu gối Mộ Thiếu Cẩn vẫn hơi đỏ lên.
Cậu bò ra cạnh tủ lấy ra vali đã xếp dở, lại mở tủ quần áo vơ vài bộ còn sót lại bỏ vào " Nếu anh vẫn giận, vậy thì thì em lập tức đi ngay bây giờ, em đi ngay bây giờ, anh đừng giận em mà".
Mộ Thiếu Cẩn khóc lớn, lần đầu tiên trong suốt thời gian này cậu không còn kiềm chế nữa mà khóc òa lên như một đứa trẻ.
Cảm xúc vỡ òa.
Để Mộ Thiếu Cẩn giải tỏa cảm xúc một lúc Thẩm Đằng mới quỳ gối xuống thảm ôm lấy cậu từ phía sau, khóa chặt tay cậu không có cậu tiếp tục nữa.
"Bảo bối, em nói xong chưa, giờ tới lượt tôi giải thích rổi".
Anh trực tiếp nhấc bổng cậu lên đặt ngồi lên bàn, còn mình áp sát lại gần, giọng anh trầm khàn như tiếng đàn gảy vào tai Mộ Thiếu Cần.
" Tôi không thích Quỳ Linh Lam, tôi đối với cậu ấy chỉ là tình bạn thời niên thiếu, em không phải là thế thân của ai hết".
Mộ Thiếu Cẩn nấc lên vì khóc, cậu nghe anh nói xong thì cơn khóc cũng dừng dần, đôi mắt, gò má, đôi môi ửng đỏ lên.
" Thật sao?".
Thẩm Đằng nhìn vào mắt cậu mà đáp "'Thật, tiên sinh không lừa em bao giờ, đúng chứ?".
Mộ Thiếu Cẩn quay mặt đi bĩu môi " Cho dù là thật, nhưng suy cho cùng anh cũng không yêu em".
Thẩm Đằng nghiêng đầu thắc mắc " Tôi sao lại không yêu em, biểu hiện nào mà em nói tôi không yêu em".
Mộ Thiếu Cẩn hạ mắt, đúng là tiên sinh đối với cậu rất tốt nhưng mà..." Khi nãy em... đã cởi áo rồi nhưng tiên sinh cũng không hứng thú với em, anh không yêu em".
Thẩm Đằng cười nhẹ, thì ra là vậy.
" Tôi chỉ là không muốn tùy tiện cùng em trải qua chuyện kia, tôi trân trọng em, em đã hiểu chưa?".
Mộ Thiếu Cẩn ngước mắt lên nhìn vào mắt anh " Thật sao ạ?".
Thẩm Đằng vừa chớp mắt vừa gật đầu tỏ vẻ đương nhiên, anh kéo tay cậu đi sang phòng mình.
Mộ Thiếu Cẩn lạch bạch lạch bạch đi theo sau.
Thẩm Đằng lục tìm ra xấp giấy tờ cất ở trong két sắt ra đưa cho Mộ Thiếu Cẩn " Nếu em không tin thì tôi sẽ lập tức chuyển nhượng toàn bộ tài sản của tôi cho em".
Mộ Thiếu Cẩn vội chặn lại Thẩm Đằng, cậu ôm lấy eo anh " Không, em không muốn tài sản của anh, em chỉ muốn anh mà thôi".
Thầm Đằng mỉm cười nhìn cậu, dùng tay xoa gáy cậu theo thói quen " Vậy em tin tôi yêu em chưa?".
Thẩm Đắng không nói nhiều, anh giữ gáy cúi xuống hôn cậu một cách đột ngột. Cả người Mộ Thiếu Cần như bị nhấc hẳn lên, chỉ còn mũi chân chạm đất.
Mộ Thiếu Cẩn thề với trời cậu còn nghe thấy tiếng tim đập của tiên sinh còn rõ hơn cả của cậu.
Sự rung động giao nhau của hai người yêu nhau như tạo thành một bản giao hưởng từ thiên đường.
Đôi môi hai người chạm nhau, Thẩm Đằng chủ động cạy mở khớp miệng của nhóc ngốc mà công thành đoạt đất, sự mềm mại, ẩm ướt, nóng hổi hòa quyện vào nhau khiến hai người không ai muốn tách ra.
Thầm Đằng tiến từng bước tới khi hai người ngã xuống giường lớn.
Thẩm Đằng nhịn không nổi nữa nhưng trạng thái của nhóc ngốc vẫn chưa ổn định, hiện tại chưa phải cơ hội tốt để vượt qua tầng cuối cùng kia.
Thầm Đằng chống tay lên đối mặt với Mộ Thiếu Cần " Bảo bối, nếu em còn chưa yên tâm nữa, sáng mai chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn, cho em một danh phận chính thức không thể lung lay được pháp luật bảo vệ, có được không?".
Mộ Thiếu Cẩn ánh mắt mông lung động tình nhìn anh, cậu còn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, có phải quá nhanh rồi không.
Thẩm Đằng lập tức dụ dỗ " Sau đó em có thể đường đường chính chính đi bên cạnh tôi, có thể công khai ghen tuông giận dỗi, nhìn thấy tình địch có thể thẳng lưng xác nhận em là vợ tôi".
Nhóc ngốc nghe anh nói vậy cảm thấy trong lòng như được gãi đúng chỗ ngứa, cậu lập tức gật đầu, còn sợ anh sẽ đổi ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]