Buổi tối, Vạn Thu cúi đầu làm bài tập, Sở Ức Quy ngồi bên cạnh Vạn Thu.
Tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy, chồng lên tiếng quạt máy tính của Sở Ức Quy.
Đột nhiên Sở Ức Quy nghe thấy Vạn Thu nói.
"Hôm nay tớ vẫn chưa tìm được biện pháp giải quyết vấn đề, tớ vẫn cần một chút thời gian."
Vạn Thu không ngẩng đầu mà cúi đầu tiếp tục suy nghĩ về bài tập.
Sở Ức Quy lại không tập trung vào công việc nữa.
Hắn nhìn Vạn Thu đang nghiêm túc suy nghĩ dưới ánh đèn bàn sáng rực.
Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt, chiếu lên đôi mắt, như thể tương lai của Vạn Thu lúc nào cũng tràn ngập ánh sáng.
Sở Ức Quy biết rõ, Vạn Thu có lẽ không hiểu hắn đang nghĩ gì.
Giống như đang bịt mắt chơi trốn tìm, cố gắng hết sức để xác định phương hướng bằng cách lắng nghe âm thanh.
Nhưng Vạn Thu thực sự vì hắn mà nghiêm túc suy nghĩ, như vậy đã đủ ngọt ngào với hắn rồi.
Điện thoại bên cạnh máy tính sáng lên.
Tên người gọi hiện lên khiến vẻ mặt dịu dàng của Sở Ức Quy hơi khựng lại.
Để máy tính ở chế độ chờ, Sở Ức Quy cầm điện thoại ra ban công.
Bọn họ đang ở căn nhà gần trường cấp ba, nhiệt độ trên ban công hơi thấp, nhanh chóng lấy đi hơi ấm trên cơ thể Sở Ức Quy.
Với thời tiết thế này chắc tuyết sẽ sớm rơi.
Sở Ức Quy nghĩ.
Hắn trả lời điện thoại.
"Ức Quy."
"Dì Dương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-cung-co-the-duoc-nha-giau-cung-chieu-sao/3704967/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.