- Vui quá.-nhỏ cười đắt ý.
- Êk, nhìn mặt ba nhỏ tao mắt cười quá.-cô thêm vô.
Tụi hắn và tụi nó bước lại bàn ngồi, mọi thứ đều trở về vị trí cũ.
- Hai mẹ bỏ quên con luôn.-Zimba có vẻ buồn.
- Đâu có Zimba cục cưng của mẹ, mẹ thương con lắm.-nhỏ nói ôm Zimba vào lòng.
- Mẹ ơi mẹ kiều ép ôm con.-Zimba vờ mếu. (Tyty:còn nhỏ mà thông minh v~)
- Thằng này bởi vậy mẹ cưng con quá.-cô quay sang véo má nó.
- Thôi nghĩ giỡn, tại sau về đây, tại sau bị bắt.-nó hỏi nghiêm túc.
- Dạ...tại...vì....con nhớ ba mẹ thôi.-Zimba cười tươi nhìn ba nhỏ.
- Cứ xem như là vậy, nhưng tội mà về không báo trước không thể tha.-nó nói rất bình tĩnh.
- Mẹ con yêu mẹ nhất sau mẹ nỡ làm như vậy với con, thôi vậy con đi về vậy.-Zimba định vờ đi ra về.
- Về còn chưa tính bây giờ bỏ đi thì tính gấp đôi.-nó nhìn Zimba.
- Thôi mà con có đi đâu đâu.-Zimba ngoan ngoãn nhảy vào lòng mẹ nó nằm im, làm nó phải phì cười.
Tụi hắn bây giờ mới có thể lên tiếng.
- Êk từ đâu kiếm ra đứa con vậy.-cậu khó hiểu, cũng rất khó chịu
- Có liên quan.-nhỏ nói.
- Có chứ.-tại chưa có chồng mà có con không lẽ...
- Nói sau.-cô không thể nói là con nuôi trước mặt Zimba sẽ làm Zimba bị tổn thương.
- Đi với tôi một chút.-hắn nhìn hỏi ý kiến nó, cũng đứng lên.
- Được thôi, hai đứa mầy một hồi đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-lanh-lung-toi-se-mai-mai-ben-canh-em/2254220/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.