Nếu biết dỗ người khó như vậy, ngay từ đầu anh đã không tìm chết, tội trời có thể tha, tội tự chuốc lấy, không thể sống!
"Thỏ con, sau này nếu ở trường học có người gây sự với em, nói cho tôi biết, được không?"
Kha Ngải mắng Kiều Lâm Triệt nhưng lại vùi trong lòng Kiều Lâm Triệt không chịu ra, khẽ gật đầu đồng ý.
Kiều Lâm Triệt mệt tâm: Trẻ con bây giờ thích khóc nhiều như vậy sao?
Đâu chỉ là khoảng cách tám tuổi! Mẹ nó này là khoảng cách thế hệ!
"Được rồi, lên lầu ngủ một giấc, buổi chiều còn có tiết học."
Kiều Lâm Triệt nói, anh bế Kha Ngải lên, mỗi lần bế cậu, anh đều cảm thấy cậu quá nhẹ cân, cần phải nuôi béo lên.
Kha Ngải ôm cổ Kiều Lâm Triệt, không nói gì, tỏ ý cam chịu, vẫn còn chút nghẹn ngào nức nở.
Chồng nhỏ chưa cưới về được đã bị anh chọc khóc nhiều như vậy, lỡ sau này Kha Ngải đột nhiên hối hận về cuộc hôn nhân này thì sao đây?
Kiều Lâm Triệt đầy u sầu.
(đọc truyện tại wattpad @EmmaS113)
Trường học, buổi chiều.
"Bé yêu, sao mắt cậu lại đỏ thế?" Hà Tân đợi Kha Ngải ở chỗ cũ trước cổng trường, lời nói vẫn có chút lúng túng.
Lúc ấy khóc trước mặt Kiều Lâm Triệt, trong lòng còn cảm thấy tủi thân, nhưng bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy có chút khó nói, Kha Ngải tùy tiện nói một câu: "Có lẽ là do thời tiết tương đối nóng á."
Hà Tân nhìn thấu nhưng không vạch trần: "Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-khoc-nhe-that-thom/2560945/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.