Chương trước
Chương sau
Nếu biết dỗ người khó như vậy, ngay từ đầu anh đã không tìm chết, tội trời có thể tha, tội tự chuốc lấy, không thể sống!

"Thỏ con, sau này nếu ở trường học có người gây sự với em, nói cho tôi biết, được không?"

Kha Ngải mắng Kiều Lâm Triệt nhưng lại vùi trong lòng Kiều Lâm Triệt không chịu ra, khẽ gật đầu đồng ý.

Kiều Lâm Triệt mệt tâm: Trẻ con bây giờ thích khóc nhiều như vậy sao?

Đâu chỉ là khoảng cách tám tuổi! Mẹ nó này là khoảng cách thế hệ!

"Được rồi, lên lầu ngủ một giấc, buổi chiều còn có tiết học."

Kiều Lâm Triệt nói, anh bế Kha Ngải lên, mỗi lần bế cậu, anh đều cảm thấy cậu quá nhẹ cân, cần phải nuôi béo lên.

Kha Ngải ôm cổ Kiều Lâm Triệt, không nói gì, tỏ ý cam chịu, vẫn còn chút nghẹn ngào nức nở.

Chồng nhỏ chưa cưới về được đã bị anh chọc khóc nhiều như vậy, lỡ sau này Kha Ngải đột nhiên hối hận về cuộc hôn nhân này thì sao đây?

Kiều Lâm Triệt đầy u sầu.

(đọc truyện tại wattpad @EmmaS113)



Trường học, buổi chiều.

"Bé yêu, sao mắt cậu lại đỏ thế?" Hà Tân đợi Kha Ngải ở chỗ cũ trước cổng trường, lời nói vẫn có chút lúng túng.

Lúc ấy khóc trước mặt Kiều Lâm Triệt, trong lòng còn cảm thấy tủi thân, nhưng bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy có chút khó nói, Kha Ngải tùy tiện nói một câu: "Có lẽ là do thời tiết tương đối nóng á."

Hà Tân nhìn thấu nhưng không vạch trần: "Vậy sao ~"

Lời nói vừa dứt, không khí chết tiệt đột nhiên yên tĩnh trở lại.

"Bé yêu, tớ xin lỗi..." Hà Tân không biết phải bày tỏ lời xin lỗi như thế nào với Kha Ngải, sau khi suy nghĩ, hắn chỉ nói ra câu "Tớ xin lỗi".

"Không sao đâu, tớ không trách cậu đâu mà" Kha Ngải biết Hà Tân xin lỗi vì điều gì "Tớ còn phải cảm ơn cậu đã giúp tớ trong nhà ăn đó! Nhiều người như vậy nhưng chỉ có cậu là đứng ra giúp tớ thôi!"

Hà Tân nhe ​​răng cười, từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại di động: "Điện thoại di động của cậu này, chắc là chưa hỏng đâu."

"Lâm Triệt ca ca..." Kha Ngải chợt nhận ra điều gì đó, đột nhiên thay đổi lời nói, "Tớ đã thay cái mới rồi, nhưng dùng cái này dự phòng cũng được."

"Lâm Triệt ca ca" từ này càng ngày kêu càng trôi chảy, Kha Ngải cảm thấy không ổn nên đành phải sửa miệng, nói ra trước mặt Hà Tân thực sự quá xấu hổ.

Hà Tân phàn nàn trong lòng: Cậu nghĩ rằng tớ không biết sao?

Đi được một lúc, Hà Tân quay lại hỏi: "Phòng học của cậu ở tòa phía Nam à?"

Kha Ngải gật đầu: "Ừm."

Hà Tân: "Tớ ở tòa phía Bắc, tan học gặp lại nha!"

Mọi tình bạn đều đáng trân trọng. Đừng bỏ lỡ những người chân thành với chúng ta. Kha Ngải cảm thấy mình và Hà Tân có thể trở thành bạn tốt, thật là may mắn!

Thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt một tuần đã trôi qua.

Vào cuối tuần, Kha Ngải không thể đến chỗ Kiều Lâm được nữa, như thường lệ cậu phải về nhà.



Mỗi lần về nhà, Đậu Đậu luôn lao vào lòng cậu, một tuần rồi không gặp Kha Ngải, chắc nó cũng nhớ cậu lắm.

"Còn ôm à?" Kha Mặc dựa vào cửa nghịch điện thoại di động, hình như đang đánh máy.

"Lêu lêu lêu" Kha Ngải theo thói quan làm mặt xấu với Kha Mặc.

Buông Đậu Đậu ra, Kha Ngải đang định quay về phòng thì khi đi ngang qua Kha Mắc vô tình phát hiện ra một điều bất thường.

"Anh này, trên cổ anh có cái gì vậy ạ?" Bé Kha Ngải tò mò cúi người nhìn kỹ.

"Cái gì cơ?" Kha Mặc sờ sờ cổ của mình, cũng không tìm ra cái gì, "Không có gì mà?"

"Cái màu đỏ này nè, một vết nhỏ nhỏ màu đỏ." Kha Ngải lấy ngón tay chỉ vào nơi đó.

Kha Mặc đột nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt đảo qua: "À, mấy ngày trước anh cùng Đậu Đậu chơi đùa, không cẩn thận cọ vào."

Kha Ngải chớp đôi mắt to: "Ồ ~"

"Vậy em lên lầu trước đây~"

Kha Mặc: "Được, khi nào ăn tối anh sẽ gọi cho em."

Thấy Kha Ngải đi rồi, Kha Mặc đột nhiên mỉm cười đi về phía Đậu Đậu.

Đậu Đậu nhìn Kha Mặc đang cười bất thường trước mặt mình, liền lùi lại từng bước.

Kha Mặc vẫn bắt được Đậu Đậu, trên mặt tươi cười xoa xoa lông của Đậu Đậu: "Rốt cuộc thì mày cũng có ích rồi! Cuối cùng cũng không uổng công tao nuôi mày, sau này sẽ cho mày thêm cơm!"

Sau đó, anh sờ vào cổ mình và tự nói: "Ngày thường rất văn nhã, nhưng lực cắn người lại không hề yếu chút nào."

Phòng ăn-

"Kha Ngải."

Kha Ngải nghe thấy ba gọi tên mình, liền ngẩng đầu lên nhìn: "Dạ?"

"Lễ đính hôn của con và Lâm Triệt được ấn định vào tháng sau, tuần sau sẽ công khai," Ba Kha thản nhiên nói, "Chờ hợp tác giữa công ty và Kiều thị kết thúc, nếu con không có tình cảm với Lâm Triệt, có thể ly hôn"

"Con sẽ không ly hôn!" Kha Ngải nghe đến hai chữ ly hôn, không khống chế được giọng điệu, tựa hồ có chút tức giận.

Cậu cảm thấy ba chỉ coi hôn ước giữa cậu và Kiều Lâm Triệt là liên hôn thương nghiệp, không có tình cảm, cần thì cưới, không cần thì ly hôn, cậu quả thực có chút tức giận.

Ba Kha, Kha Mặc đều sửng sốt.

Sau đó trở lại bình thường.

"Không ly hôn thì không ly hôn, sao lại lớn tiếng như vậy?" Kha Mặc gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát Kha Ngải.

"Con xin lỗi." Kha Ngải tự nhận thấy mình đã vô lễ.

"Có thể thích nhau thì tốt rồi, Lâm Triệt là một đứa trẻ ngoan, tuy rằng chênh lệch 8 tuổi nhưng cũng không thành vấn đề." Ba Kha nghiêm túc nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.