Kha Ngải lúc này mới cười toe toét, gắp cho ba Kha một miếng cá: "Tất cả đều theo sự sắp đặt của ba ạ!"
"Lớn rồi, không giữ được nữa!" Ba Kha cố ý nói.
Kha Ngải chỉ cười "hehe", tiếp tục ăn món sườn xào chua ngọt trong bát của mình, đúng là mỹ vị nhân gian.
"Con cũng không còn trẻ nữa, đã đến lúc suy nghĩ những chuyện quan trọng trong đời rồi." Ba Kha chuyển đối tượng, nói với Kha Mặc.
Kha Mặc bất đắc dĩ: "Ba, con mới 26 tuổi, còn chưa tới 30, ba đừng nóng vội!"
Ba Kha trừng mắt nhìn Kha Mặc: "Em trai con sắp kết hôn, con với tư cách là anh trai, ngay cả đối tượng hẹn hò cũng không có, con không thấy xấu hổ sao?"
Kha Mặc: "..."
"Được, được, con sẽ tìm con dâu về cho ba, được không ạ?"
Ba Kha: "Tạm được!"
Kha Ngải: Sườn xào chua ngọt ngon quá!
Hoàn toàn không nghe cuộc đối thoại giữa hai cha con.
Chín giờ tối--
Kha Ngải ôm gấu bông màu hồng ngồi trên giường, "nghĩ về cuộc đời".
Trong chốc lát, cậu cảm thấy lo lắng, mình kết hôn với Kiều Lâm Triệt sớm như vậy sẽ không tốt lắm, dù sao cả hai mới gặp mặt không lâu, một lúc lại nghĩ đến nếu Kiều Lâm Triệt không còn dịu dàng với cậu sau khi kết hôn nữa thì phải làm sao?
Trong đầu suy nghĩ lung tung gì đó rất dễ chóng mặt, cho nên Kha Ngải lúc này mới lắc đầu, gạt những ý nghĩ kỳ quặc đó sang một bên.
Lăn lộn trên chiếc giường lớn với con gấu nhỏ trong tay, sau vài vòng, cậu nghĩ ra một ý tưởng thậm chí còn khó tin hơn, tại sao cho đến tháng sau mới kết hôn? Không thể sớm hơn sao?
Omega là sinh vật thần kỳ, vĩnh viễn không đoán được mạch não kỳ lạ của họ, một giây trước còn lo lắng Kiều Lâm Triệt sau khi kết hôn liệu có ngừng thích mình hay không, nhưng một giây sau lại nóng lòng muốn kết hôn.
Nằm trên giường như vậy gần một tiếng đồng hồ, Kha Ngải đột nhiên nghĩ đến Kiều Lâm Triệt.
Cậu do dự không biết có nên gọi điện thoại hay không? Cậu nên nói gì đây? Liệu có làm quấy rầy Kiều Lâm Triệt làm việc không? Như vậy có phải cậu quá dính người rồi không?
Ahhh! Không nghĩ nữa! Quên nó đi!
Nhưng cậu vẫn nhớ Kiều Lâm Triệt rất nhiều!
Sau một hồi đấu tranh, Kha Ngải quyết định gửi cho anh một tin nhắn WeChat bằng chiếc điện thoại mà Kiều Lâm Triệt đã đưa cho cậu.
Chú thích là một chữ K in hoa, nhưng Kha Ngải nghĩ rằng chú thích này quá xấu, vì vậy cậu quyết định thay đổi nó, cái đầu nhỏ lại phải suy nghĩ "Nên sửa như nào nhỉ?".
Sau khi nằm trên giường suy nghĩ một lúc, cậu quyết định đổi thành - Kiều lưu manh =))
Kha Ngải đắc ý: Ai bảo anh luôn bắt nạt em! Hừ! Không kêu anh là lão lưu manh đã là tốt lắm rồi đó! Hãy chấp nhận đi!
Sau đó, Kha Ngải đã gửi cho Kiều Lâm Triệt một tin nhắn.
—Anh Lâm Triệt, anh đang làm gì vậy?
Kết quả là cậu vẫn phải ngoan ngoãn gọi anh Lâm Triệt, thật hèn nhát mà.
Kiều Lâm triệt trả lời nhanh chóng.
—Vẫn đang tăng ca ở công ty.
Khi Kha Ngải đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào thì Kiều Lâm Triệt lại gửi một tin nhắn khác, đó là một tin nhắn thoại.
Kha Ngải không chút do dự bật phát lại giọng nói, trong điện thoại truyền đến một giọng nam tính thành thục: "Bảo bối ~ nhớ tôi sao?"
Kha Ngải lập tức đỏ mặt, không hổ là lão lưu manh, quá là chọc người!
Kha Ngải liền ném điện thoại sang một bên, vùi mặt vào con gấu lông xù, tĩnh tâm một lúc rồi lại nhấc điện thoại lên.
Cậu ghé tai nghe đi nghe lại giọng nói đó, giọng của Kiều Lâm Triệt thực sự mê người, Kha Ngải cảm thấy hành vi của mình thật đáng xấu hổ, may là Kiều Lâm Triệt không biết, nếu không thì quá mất mặt!
Thấy Kha Ngải hồi lâu không trả lời, Kiều Lâm Triệt nhếch khóe miệng, sau đó nói vào điện thoại: "Bảo bối ~ tan làm tôi sẽ cho em phúc lợi ~"
Khả Ngải đỏ mặt, cũng nhắn lại một tiếng, giọng nói mềm mại đáng yêu: "Phúc, phúc lợi gì nha?
Ngay khi Kha Ngải buông nút thoại, một cuộc gọi video hiện lên trên màn hình, Kha Ngải hoảng hốt, thấy là lão lưu manh gọi đến, cậu mới nhận lời mời gọi video.
Kiều Lâm Triệt đang ngồi ở bàn làm việc thì nhìn thấy Kha Ngải xuất hiện trên màn hình máy tính trong bộ đồ ngủ hình gấu, đôi mắt to tròn đang nhìn xung quanh, ánh mắt mơ hồ, có vẻ hơi lúng túng.
Nét ửng hồng trên má Kha Ngải còn chưa phai, mái tóc dài cũng rối tung trên giường, đôi môi dường như vừa bị chính mình cắn, hồng nhuận ẩm ướt, con thỏ nhỏ như vậy vừa thuần khiết lại có chút mê người.
Kiều Lâm Triệt chỉ là nhìn thoáng qua, liền nhịn không được suy nghĩ.
Anh muốn nhìn thấy Kha Ngải mặc bộ đồ ngủ này với đôi mắt đẫm lệ.
Mẹ kiếp, Kiều Lâm Triệt thừa nhận rằng anh không phải là con người!
Thấy Kiều Lâm Triệt không nói chuyện, Kha Ngải đưa điện thoại lại gần, gọi một tiếng: "Lâm Triệt ca ca?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]