Khẩu khí của Kiều Lâm Triệt quá cường đại, chỉ đôi mắt đó thôi cũng có thể khiến người ta không nói nên lời.
"Lâm Triệt ca ca~ Sau này nếu lại bị gọi phụ huynh, em sẽ lại gọi anh nha ~" Kha Ngải thực sự cảm thấy Kiều Lâm Triệt quá ngầu, muốn nhanh chóng chạy đến "ôm đùi".
"Chuyện của em còn chưa xong đâu," Kiều Lâm Triệt nhéo chóp mũi Kha Ngải, ghé sát vào tai cậu, ái muội nói: "Buổi tối về nhà tôi sẽ cùng em từ từ giải quyết!"
Kha Ngải: "..."
Chỉ cần Kiều Lâm Triệt ghé sát tai cậu và nói, là tai cậu sẽ đỏ bừng.
Kể từ khi lên xe, Kiều Lâm Triệt vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không nói lời nào, Kha Ngải cũng không biết nên nói gì, nhưng như vậy thực sự rất xấu hổ.
Không khí tĩnh lặng ngột ngạt quá.
Kha Ngải thầm nghĩ: Mình phải nói sao cho đỡ xấu hổ đây?
Cậu lén nhìn Kiều Lâm Triệt, vẻ mặt anh từ đầu đến cuối không thay đổi, cậu cũng không cảm thấy bầu không khí có gì không ổn.
Kha Ngải cố gắng phá vỡ sự im lặng chết tiệt này, hơi nghiêng đầu về phía Kiều Lâm Triệt: "Lâm Triệt ca ca?"
Thanh âm nho nhỏ, giống như một con mèo con ủy khuất.
Kiều Lâm Triệt liếc cậu một cái: "Sao vậy?"
Kha Ngải không biết nên trả lời như thế nào, càng cảm thấy xấu hổ.
Cậu chỉ có thể căng da đầu, hỏi Kiều Lâm Triệt, "Anh tức giận ạ?"
Kiều Lâm Triệt khó hiểu: "Cái đầu nhỏ của em cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-khoc-nhe-that-thom/2560943/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.