Khi đặt chân ra khỏi nhà Tống Nạo Tuân, Tuyết Úc ngây người bần thần. Cậu hoảng hốt có cảm giác như bản thân đã rất lâu rồi mới nhìn thấy bầu trời. Uất ức xen lẫn thẹn quá hoá giận, cậu cắn môi bước về phía cổ trạch. Từng bước đi có chút trúc trắc, tựa như đang đạp lên những đám mây bông mềm ngả nghiêng. Tầm mắt cậu có chút tan rã ngẩn ngơ. Đột ngột cậu va vào một vật gì đó cứng cáp trước mặt. Tuyết Úc trì độn vài giây mới ngẩng lên khuôn mặt nhỏ.
Giọng nói buồn rầu rơi xuống từ đỉnh đầu: "...Tuyết Úc, em làm sao vậy?"
Gương mặt rám nắng của Trình Trì rơi vào đôi mắt xinh đẹp. Hắn vận trên người một bộ quần áo đơn điệu màu xám. Người đàn ông vừa trở về từ đồng ruộng, cả người toát ra mùi mồ hôi nóng hầm hập. Mùi hương không quá khó ngửi, nồng nặc khí vị giống đực.
Hắn nâng cánh tay, lau đi dòng mồ hôi đang lăn dài bên trán. Đôi mắt đen nhánh rũ xuống nhìn thiếu niên yêu mị trong lồng ngực. Trái tim loạn nhảy, đôi mắt nhìn chằm chằm tiểu quả phu. Nhớ đến việc Tuyết Úc không thích bị người khác nhìn mình như vậy, hắn tự giác thu hồi ánh mắt nóng rực của mình.
Thật ra, Tuyết Úc không còn sức lực nào mà quản hắn có nhìn mình chằm chằm hay không. Cậu có chút mất tự nhiên mà kéo quần áo, che đi mấy đốm hồng hồng trên da thịt nõn nà.
"Không thấy đường thôi. Xin lỗi đã đụng trúng anh. Đau không?"
Trình Trì lắc đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-dang-thuong-sut-dau-me-tran-o-tu-la-trang/3374801/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.