Tuyết Úc sợ nhất chính là bị người nhìn thấy. Trong phút chốc cả người cậu đỏ như tôm luộc, đôi mắt ngập nước sợ hãi. Cậu vươn tay đẩy người đàn ông, một biểu tình đáng thương vô cùng.
"Tránh ra."
Sức cậu yếu ớt. Tống Nạo Tuân còn đang nóng đầu trầm mê, thậm chí còn không nghe rõ Tuyết Úc nói gì đã vươn người đè hai tay mềm nhũn của thiếu niên lên đầu. Tiểu quả phu là người không thích chịu khổ, quen sống trong sự xa hoa, da thịt trắng nõn mềm mại, bị người chạm vào mạnh bạo như thế một chút liền đỏ ửng lên.
"Tống Nạo Tuân..."
"Dừng..."
Có người đứng bên cạnh nhìn chằm chằm khiến Tuyết Úc túng quẫn vô cùng, một câu hai câu cùng chỉ nài nỉ anh dừng lại.
Trên trán nam nhân thấm mồ hôi. Bàn tay chạm vào da thịt mềm mịn trắng nhuận như bạch ngọc, lý trí liền đăng xuất. Trong đôi mắt đen thẳm chỉ có mảng da thịt tuyết trắng kia. Bên tai là tiếng gió rì rào ngoài ô cửa, cùng với âm thanh nỉ non nho nhỏ đáng thương.
Thanh âm mềm mại ngọt như ngào đường, rơi vào tai liền khuấy động tâm can.
Tống Nạo Tuân lúc này đã hiểu, gã phú hào kia vì cái gì sẽ không quan tâm đến máu mủ ruột thịt mà mang cổ trạch đáng giá như vậy cho một người ngoài. Người nào không kiên định đều sẽ như vậy...
Đây là bản lĩnh của tiểu quả phu.
Tâm tình rối như tơ vò, hơi thở Tống Nạp Tuân càng lúc càng gấp gáp. Đang định chế trụ ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-dang-thuong-sut-dau-me-tran-o-tu-la-trang/3379403/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.