Cuộc sống vẫn cứ thế trôi qua, mọi thứ đã dần chìm vào dĩ vãng, Doãn Khiêm giờ đây cũng đã chấp nhận việc hắn đã thật sự ra đi, chấp nhận việc sống mà không có hắn bên cạnh. Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa thì cái tên Hạ Lâm vẫn mãi trong tiềm thức của cậu, mãi mãi không một ai có thể thay thế hay xen vào…
" Tôi lạy cậu Doãn Khiêm ơi, hẹn hò giùm tôi đi chứ ba chục tới nơi rồi đó! ”
Cậu thanh niên năm ấy mới chập chửng vào nghề người mẫu năm hai mươi lăm tuổi, thoáng chốc giờ đã đầu ba mươi, độ tuổi cũng chẳng còn được gọi là trai trẻ nữa rồi.
" Chú gần bốn mươi rồi đấy, sao không lấy vợ đi? ”
“ Tại tôi có bạn trai rồi, ai như cậu ”
Doãn Khiêm nhìn Lục Hải khoe khoan chiếc nhẫn cặp với vị chủ tịch Nhất Dương kia, lại không khỏi chạnh lòng.
Hai người từng không để ý đến nhau thế mà lại thành đôi, còn người yêu nhau như thế kết cục lại chẳng thành. Nghịch lí này, cậu thật sự không hiểu nổi…
Năm năm thoáng chốc đã trôi qua rất nhanh, trong khoảng thời gian đó, bạn bè của hắn và cậu đều đã kết hôn sinh con nối dõi, nữ thần tượng Tuyết Nhi kia cũng đã lên xe hoa với bạn trai, cả bạn thân hắn và tình địch của cậu cũng chính thức hẹn hò. Mọi người đều đang lướt đi trên con đường thời gian, duy chỉ có cậu, vẫn ở mãi vào mốc thời gian năm ấy, vẫn chỉ có hắn trong lòng, mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-hom-nay-lai-noi-thu-tinh-roi-/3577150/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.