“ Đừng uống nữa, nhìn cậu không khác gì cái xác chết rồi đó! ”Lục hải liên tục can ngăn cậu nhóc ngưng uống nhưng cũng bất thành.
Kể từ ngày vụ việc Hạ Lâm bị sóng biển cuốn trôi đến mất dạng, Doãn Khiêm như người mất hồn suốt ngày chỉ cắm đầu vào công việc, đến tối thì lại bầu bạn với rượu cho quên đi sự đời.
“ Phải chi là xác chết thật thì may…”
Ai cũng khuyên cậu đừng buồn, nhưng chỉ mấy lời nói đó liệu có đủ để an ủi trái tim đã chết trong lòng cậu?
Người duy nhất mà cậu yêu, người mà cậu đã thề sẽ không bao giờ rời bỏ, thế mà giờ lại bỏ cậu đi sang thế giới bên kia trước rồi.
Cậu trách hắn rất nhiều, trách vì sao hắn không đem theo cậu đi cùng mà lại rời khỏi căn nhà một mình vào buổi chiều hôm đó, nhưng cậu trách hắn bao nhiêu thì cậu lại hận bản thân nhiều hơn thế, nếu mấy ngày đó cậu không kiếm chuyện với hắn, nếu cậu không hèn nhát mà giữ chặt hắn lại không cho hắn đi, thì liệu giờ, mọi chuyện có phải sẽ tốt hơn không?
Cái chết của Hạ Lâm quá đột ngột, đám tang cũng vì thế diễn ra nhanh chóng trong tiếng kèn trống và những tiếng khóc than của người thân quen khi phải chứng kiến di ảnh của hắn.
Nhưng ai nấy cũng đều biết rõ rằng, bên trong cái hòm gỗ đó… chỉ là rỗng.
Sóng đánh cuốn trôi xa, xa đến mức dù bên Nhất Dương hay Doãn Khiêm thuê biết bao nhiêu người lục tung cả vùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-hom-nay-lai-noi-thu-tinh-roi-/3577149/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.